Truyện Hoang thuong end với tổng số 18872 truyện liên quan. Kho truyện Hoang thuong end tổng hợp hay nhất - Page 1. TruyenFullVn.Net. HOME; THỂ LOẠI hào môn, niên thượng, ngọt sủng, 1x1, HE Số chương: 184 chương + 11 phiên ngoại Ê đít: Dờ + Cáo CP: Thiếu niên thiên tài âm hiểm ngoan
Ngô hoàng tại thượng. Ngô hoàng tại thượng [Cập nhật lúc: 00:06 18/03/2019] Tên khác Đang cập nhật . Tác giả Đang cập nhật Truyện tương tự HOT. Một Mình Ta Hoá Thần. Chapter 38 26/03/2019 HOT. Ảnh Đế Làm Loạn Đòi Ly Hôn.
Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu. Đánh giá : (4.45/5) Giới thiệu: Mạnh Phất là phu nhân của Tuyên Bình Hầu, nàng lo liệu việc nhà, hiếu kính song thân, còn phải quản lý chuyện tranh giành tình cảm hậu viện của mấy tiểu thiếp cho hắn. Tất cả những việc của một phu nhân
Đọc truyện Hoàng thượng lại ghen tị miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Truyện H+ nặng nên mọi người suy ng 28-11-2019 - Nàng không thích sự sủng hạnh của hoàng thượng, hắn cũng không thích một hoàng hậu luôn cứng nhắc như nàng, nhưng.. Truyện H+ nặng nên mọi người suy ng 28-11-2019 - Nàng không thích sự sủng hạnh của hoàng thượng, hắn
cash. Trong thành Lan Châu cũng không được yên ả, nơi náo nhiệt người lui tới cũng đã trở nên trống trải, thậm chí cơ hồ một nửa các cửa tiệm đều đóng cửa. Chủ tiệm Chu lại vừa tiễn một đoàn quan binh về, suýt chút nữa tim muốn rớt ra ngoài, suýt chút nữa vị quan binh kia đã đụng trúng giá đựng bình gốm rồi!Lại kiên nhẫn đợi một canh giờ nữa, chủ tiệm Chu mới đóng cửa cẩn thận quan sát bốn phía không thấy ai, mới cẩn thận nhấn nút bên giá để bình gốm, giá sách mở, lộ ra một con đường, chủ tiệm vội vã đi vào, thanh âm vang lên, giá sách từ từ khôi phục lại nguyên dạng. Chủ tiệm Chu đã đi qua con đường này mấy lần, cuối cùng mở cánh cửa gỗ ra, lại sờ soạn trong bóng tối một phen, đụng đến nút khởi động, ánh sáng chiếu đến, Bùi Lâm đứng trong viện nhanh chóng quay đầu lại, thấy là chủ tiệm Chu mới nhẹ nhõm thở ra, bước đường thông với một cây cổ thụ lớn, chủ tiệm Chu từ trong hốc cây chui Lâm tiến lên trước, ngưng thanh nói “Tình hình bên ngoài thế nào?”Chu chủ tiệm vội nói “Tổng quản mau dẫn công tử đi thôi, không thể ở lại thêm nữa, quan binh điều tra ngày càng gắt, một ngày đến ba lượt, mỗi lần đều là người khác nhau, sớm muộn cũng có ngày tra ra thôi.”“Hơn nữa, bọn họ cũng bắt đầu tra đến nhà dân, nơi này trốn không nổi đâu!”Bùi Lâm sao lại không biết nơi này không thể ở lại chứ? Nhưng công tử không nghe thì phải làm sao! Những lời này đương nhiên không nói cho chủ tiệm Chu, chỉ dặn dò y ra ngoài canh giữ, mình ở bên trong suy đi tính lại, đôi mắt hiện vẻ giằng co, cuối cùng cũng hạ quyết định, vội chạy vào Trạch đang một mình ngồi bên cửa sổ, sương tuyết phủ một tầng lên mặt, tiều tụy thêm vài phần. Bùi Lâm vào phòng thấy Bùi Trạch đang xuất thần, trực tiếp quỳ xuống.“Công tử!”Bùi Lâm dập đầu xuống đất.“Công tử, tiểu nhân không biết sao người lại mang nữ nhân kia về đây, nếu như là thường dân thì thôi đi, nhưng đây là người của hoàng thượng, công tử, người là thiếu gia con vợ cả, người không nghĩ đến Bùi gia sao!”“Công tử!”Bùi Lâm cứ mỗi lần gọi là một lần dập đầu.“Công tử!"Trán rất nhanh đã chảy máu, công tử tỉnh lại đi, đừng cố chấp nữa, hãy nghĩ đến Bùi gia đi!“Công tử!”Thanh âm của Bùi Lâm thút thít, trán đã chảy đầy máu, Bùi Trạch kinh ngạc nhìn mặt đất toàn máu là máu, nghĩ đến người bên trong, nghĩ đến Bùi gia, trong lòng nổi lên từng tầng lệ khí, vì cái gì mình lại phải chọn giữa nàng và Bùi gia?Đợi mình lại nghĩ là “lại”?Rõ ràng không quen nàng!Bùi Lâm vẫn không ngừng dập đầu, một tiếng lại một tiếng, Bùi Trạch chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, sụp đổ nói “Biết rồi!”Bùi Trạch là công tử đệ nhất Vân Xuyên, từ trước đến nay đều ôn nhu như ngọc, Bùi Lâm hầu hạ hắn mấy năm nay chưa từng thấy qua bộ dáng thất thố của hắn, nhưng hôm nay lại thấy một mặt điên cuồng của giác ngừng động tác, kinh ngạc nhìn Bùi khuôn mặt kinh ngạc của Bùi Lâm, Bùi Trạch thanh tỉnh, dừng một chút, vô lực nói “Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Bùi Lâm vẫn muốn khuyên nữa, nhưng thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Bùi Trạch, môi giật giật, cuối cùng đứng dậy lui ra khi Bùi Lâm rời đi, Bùi Trạch hai tay bưng kín mặt, lòng bàn tay im lặng kêu gào, gân xanh nổi lên rõ đương nhiên biết Bùi Lâm nói đúng!Nàng chính là tai họa, mình căn bản không nên đến gần tay Bùi Trạch nắm thành ràng là muốn nhân lúc rối loạn này giết nàng, nhưng thời khắc nhìn nàng rớt xuống sông kia, chưa kịp hoàn hồn đã không chút do dự nhảy vê phía nàng! Rõ ràng là muốn giết nàng, nhưng nhìn nàng lại không thể hạ thủ, vừa chạm vào nàng, một cỗ áy náy cùng hối hận gắt gao cuốn lấy mình, không cách nào hô dàng cứu được người, nhưng đến liếc nhìn nàng cũng không dám, sau khi đại phu xác định nàng vẫn ổn thì cứ để nàng mê man cho đến bây giờ, mình cứ thế không dám nhìn nàng, ấy vậy mà lại sợ nhìn thấy nàng!Đây rốt cuộc là vì sao!Rất lâu sau Bùi Trạch mới thả tay xuống, hai mắt hơi đỏ, đờ đẫn, đứng dậy, lại đứng thật lâu, cuối cùng nhấc chân đi về phía sau, nàng ấy đang ở Trạch từng bước từng bước vào trong, hồi ức quay về một năm năm trước, mình vẫn luôn mơ đến một nữ tử, mơ nàng ấy khóc rất thê thảm, mơ thấy nàng ấy hỏi mình, sao lại đối với nàng ấy như vậy? Nhưng trong mơ căn bản không nhìn thấy mặt nàng ấy, thậm chí thân ảnh nàng ấy cũng rất mơ hồ. Nhưng giấc mộng như vậy, cứ theo hắn nguyên cả một năm!Rõ ràng chỉ là một giấc mơ, rõ ràng mình chưa từng gặp qua cô gái đó trong nàng vừa khóc, mình lại đau, nàng vừa hỏi, mình đã á khẩu không cách nào trả nữa còn làm ra rất nhiều chuyện kỳ ràng vú nuôi chăm sóc mình nhiều năm đến vậy, chỉ vì nàng lỡ tay làm vỡ một cái chén, mình liền mặc kệ mọi người khuyên ngăn đưa bà ấy đày đi nơi khác. Nhưng sau khi vú nuôi đi rồi mới tỉnh táo lại, rất không hiểu nổi hành vi lúc đó của mình, rõ ràng chỉ là một cái chén mà mà, chuyện tương tự như vậy còn rất mình xử lý một thị nữ vẫn luôn theo tam đệ nhiều năm, rất nhiều, rất nhiều, thậm chí ngay cả bà nội, đôi lúc mình vẫn cáu gắt vô cớ với cô gái trong giấc mơ đó, bản thân làm ra quá nhiều việc đến mình còn không thể chấp nhận trong mơ, đối với mình chính là có sức ảnh hưởng đến lúc vừa nhìn thấy nàng mới biết, sức ảnh hưởng trong mơ đó căn bản không đáng nhắc đến, vừa gặp nàng, cái gì cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng không làm nữa, cả người đều xoay quanh lang ngắn ngủi, nhưng Bùi Trạch bước đi rất chưa đi đến trước giường, chỉ mới nhìn thân ảnh nàng nằm trên giường, thấy góc nghiêng xinh đẹp an tĩnh của nàng, chân Bùi Trạch nhấc không nổi nữa. Ngây ngốc nhìn góc nghiêng của nàng, vừa mừng vừa buồn, tâm trạng phức tạp gắt gao quấn quanh hắn, Bùi Trạch cắn đầu lưỡi, máu tươi đau đớn tràn cùng cũng bình tĩnh hơn chút, Bùi Trạch lại cất nan bước đến trước giường, Bùi Trạch lại không nhìn rõ bộ dáng của Tô Mật, một sự áy náy hối hận bao vây lấy hắn, ánh mắt trở nên trống rỗng, Bùi Trạch lại dùng sức cắn đầu lưỡi, máu tươi lại tràn ra, rốt cục cũng thanh tỉnh, Bùi Trạch vẫn không nhìn mặt nàng, lập tức đưa tay sát lấy cổ Trạch, giết nàng ta đi!Giết chết nữ nhân ngươi rõ ràng chưa từng gặp nhưng lại bị không ngừng bị ảnh hưởng bởi nàng ta!Giết nàng ta, giết chết nàng ta ngươi có thể quay về là chính ngươi!Giết nàng ta!Nàng nhỏ nhắn như vậy, cổ nàng, chỉ cần một vặn nhẹ là đứt. Nhưng kể cả khi não không ngừng ra mệnh lệnh, tay vẫn không thể nào động đậy, Bùi Trạch nghiến ngăn, hai mắt hằn tơ đỏ, giết nàng! Bùi Trạch nghiến răng khiến cả mặt đều đỏ lên, nhưng vẫn không thể hạ thủ, nghẹn lại nghẹn, cuối cùng buông tay buông ra, vết đỏ trên cổ Tô Mật lọt vào Bùi Trạch sớm đã nếm qua vị tình ái nhìn qua đã biết đây là đại diện cho cái gì.“Sao nàng vẫn theo hắn, hắn không phải phu quân của nàng, hắn bất quá chỉ là một kẻ thích khuôn mặt nàng mà thôi!”Lời này thốt ra theo bản năng, sau khi nói xong chính hắn cũng bật cười, ngươi xem, luôn như thế, đối mặt với nàng, bản thân sẽ luôn nói những câu lạ kỳ. Những lời này không hề thông qua đại não mình, là bộc phát nói ra. Như là trong thân thể mình có một linh hồn khác vậy!Đối mặt với nàng, linh hồn kia sẽ thao túng thân thể mình!Chân Bùi Trạch mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống giường, vô lực dựa vào thành sao bây giờ?Giết không được, tha cũng không xong…Bây giờ bên ngoài lộn xộn như vậy, hoàng thượng quan tâm nàng như vậy, điều động tất cả binh lực, thậm chí còn có tầng tầng lớp lớp quan binh trợ lực, chính là vì tìm nàng. Bùi Trạch, Bùi Lâm nói đúng, ngươi phải giao nàng ra, nếu không hoàng thượng tra đến đây, Bùi gia sẽ không xong, hoàn toàn không là con vợ cả, là cháu trai trưởng, ngươi không thể hồ nháo như làm vậy, không những hủy hoại chính mình, còn hủy cả Bùi nàng đi niệm này vừa nảy ra, ý chí nói vậy, trong lòng lại không muốn, dù thế nào đi nữa cũng không muốn để nàng đi, dù giao ra, cũng không giao vào tay Lan Cửu, chết cũng không! Bùi Trạch cười khổ, đó, một con người mâu thuẫn, một muốn giao ra, một có chết cũng không chúng đánh nhau trong đầu hắn, cả người như muốn sụp đổ.“Bốp!”Bùi Trạch hung hăng tặng chính mình một cái tát, khuôn mặt như ngọc rất nhanh đã có vết Trạch buộc chính mình tỉnh táo lại, xem xét từ đầu đến năm về trước mình bắt đầu mơ về nàng ấy, luôn cho rằng nàng ấy chỉ là người trong mơ, nhưng khi thật sự gặp được nàng, hơn nữa vô cùng khẳng định nàng chính là người trong mơ, vậy thì, sao nàng lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? Là yêu vật họa quốc? Nhưng Bùi Trạch tuy không tồi, nhưng so với cả Đại Châu này, hắn cũng rất bé nhỏ mà đó hoàng thượng cầm kiếm xông vào cửa, trực tiếp chỉ mũi kiếm vào mình hỏi Tô Mật mặt hoàng thượng hôm đó, rõ ràng khẳng định nàng ở phủ lẽ nàng đồng thời mê hoặc mình lẫn hoàng thượng?Không khi hoàng thượng mang nàng rời Xuân Hà thôn, mình không có ai chỉ điểm nhà nàng, vẫn vô cùng chắc chắn nàng ở nơi đó, lòng tràn đầy hối hận, rõ ràng mình ở gần hơn hoàng thượng, rõ ràng mình có thể đến sớm hơn hoàng thượng. Rõ ràng chưa từng gặp nàng, thậm chí đến cái tên cũng là từ miệng hoàng thượng mới sao ta lại biết nàng ở đâu?Bùi Trạch nhìn xung quanh, nhìn tấm trướng vân thanh, đồ dùng bạch cử, thấy trước giường là chậu hoa thơm. Căn phòng này ban đầu không phải thế này, là từ lúc mang nàng đến đây mới vội vã trang trí lại, khẳng định nàng thích bố trí như thế này, nàng thích hoa vô còn chưa gặp qua người này, mình sao lại biết sở thích của nàng ấy?Sự việc quay về vạch xuất phát, sao nghĩ mãi không không thông, đầu óc đã loạn cả lên, Bùi Trạch ngồi bên giường bưng kín mặt, bỗng nhiên ngón tay dừng một chút, quay đầu nhìn nét mặt Tô Mật đang ngủ say, một nam nhân quan tâm đến một nữ nhân như vậy, nếu không phải là người thân thì chính là người rõ ràng không phải là người thân của là tình yêu?Đầu óc lập tức thanh tỉnh, giả sử, giả sử mình và nàng từng có một đoạn tình cảm, nhưng chính mình đã quên, cho nên, chuyện liên quan đến nàng, chỉ còn trong tiềm thức. Cách lý giải này có thể giải thích được vì sao bản thân luôn khẳng định rằng nàng đang trốn mình, cũng giải thích được vì sao hôm đó hoàng thượng lại cầm kiếm chĩa vào biết, hoàng thượng biết, chỉ mỗi mình không như giả thiết này là thật, vậy chuyện sau đó có thể giải thích được, nhưng mình, rõ ràng không bị mất trí Mạc ngây ngốc nhìn khuôn mặt Tô Mật.“Nếu như ta bị mất đi trí nhớ.”“Nàng, có thể nói cho ta biết....”“Ta sao lại yêu nàng, rồi sao lại phụ nàng.”Ta rốt cục đã tàn nhẫn với nàng đến nhường nào mới khiến ta tuy đã không còn ký ức gì nhưng tận cốt tủy vẫn ân hận khôn cùng thế này.
Edit Chưa đủ 18Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Tạ Thanh Anh, nàng cho rằng nàng là ai?”Vết thương không muốn người khác biết nhất bỗng nhiên bị vạch trần, máu me đầm đìa, không thể nào che giấu, Tiêu Trần Mạch tức giận đến mức giọng nói cũng đang run lách mình ra từ trong góc tối bên cạnh giường, nhìn người trên giường, có ý muốn khiển trách nhưng giật giật môi cuối cũng vẫn không cùng, hắn lạnh giọng nói “Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm hồi cung.”Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.“Hoàng Thượng!”Tạ Thanh Anh cuống quýt vén chăn đứng dậy, đuổi theo phía chỉ mặc đồ ngủ phong phanh, ngay cả giày cũng không kịp được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn một đường tới ngoài Ngọc Lộ điện, cuối cùng cũng đuổi kịp.“Hoàng thượng.” Tạ Thanh Anh bất chấp ở đây có rất nhiều cung nhân, tự mình ôm chặt sau lưng hắn, vội la lên “Ta hiểu rồi, ta hiểu hết rồi. Ta biết chuyện mình làm trước đó khiến chàng đau lòng nhưng mà ta không cố ý, ta không nghĩ tới chàng sẽ tha thứ cho tội khi quân giả trang ca ca của mình. Ta không giống Thái hậu, ta sẽ không vì người nhà mà ruồng bỏ chàng, thật sự đấy, ta sẽ không…”Nàng nói từng câu, nước mắt đau lòng hắn cũng chảy xuống thơ của nàng lớn lên dưới sự bảo vệ tỉ mỉ của phụ mẫu huynh trưởng, cho nên nàng không thể nào tưởng tượng ngày tháng hắn trải qua bên trong thâm cung vẻn vẹn chỉ cách nhau một bức tường là như thế trước khi làm quan trong triều, mỗi ngày nhìn hắn ngồi thẳng trên long ỷ, sát phạt quyết đoán, tài đức sáng suốt cẩn thận, trong lòng chỉ là e ngại và sợ lại chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi hai mươi ba tuổi, nếu không có thiên chuy bách luyện * thì sao có thể tu dưỡng sự trầm ổn và quả quyết như bây giờ?*Thiên chuy bách luyện có nghĩa là một thanh kiếm cần hàng nghìn nhát búa và trăm lần nung ẩn dụ cuộc sống đã được tôi luyện, trải qua muôn ngàn thử đoạn thời gian này càng hiểu rõ nhiều hơn, suy nghĩ của nàng dần dần rõ tình yêu, hắn giống như nàng, đều là người bình cũng sẽ bất an, cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ sợ lo lắng sự an toàn của phụ mẫu huynh trưởng còn hắn lo lắng nàng không yêu mình, cũng sẽ giống như mẫu hậu hắn vì người nhà mà vứt bỏ ngoài chỉ nói hắn nắm giữ vặn dặm giang sơn, nhưng mà có mấy người hiểu được sự hiu quạnh và không dễ dàng của hắn?Nhìn bóng lưng thẳng tắp cứng rắn của hắn, Tạ Thanh Anh rưng rưng tiếp tục nói “Hoàng thượng, những lời ta vừa nói đều là thật, ta yêu chàng, ta muốn ở bên chàng, cho dù chàng thả ca ca ta ra hay không ta đều yêu chàng, xin lỗi, ta biết ta nói những lời này đã chậm rồi, chàng muốn thế nào mới có thể tin tưởng?”Nàng thút tha thút thít nói, không xứng hình tượng thiên kim Tạ thị chút nào, nước mũi trong suốt hòa với nước mắt, dính lên trên long bào tuyết trắng của Tiêu Trần Mạch từ đầu đến cuối lại không nhúc nhích tí nào, dường như hoàn toàn không nghe thấy nàng.“Hoàng thượng…”Thời gian dần dần trôi qua, gió đêm thổi qua áo bào hai người bay phần phật, ngay tại lúc hai chân Tạ Thanh Anh đông cóng đến mức mất cảm giác, vẻ mặt ảm đạm cân nhắc có nên buông tay không thì đột nhiên thân hình Tiêu Trần Mạch trước mặt hơi động, ngay sau đó hắn xoay người lại, yên lặng nhìn nàng, thản nhiên nói “Tạ Thanh Anh, trẫm xem xét ngươi còn đang bị bệnh, cho ngươi cơ hội cuối cùng. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn Một, ở lại hoàng cung, làm nữ nhân của trẫm, sau này chúng ta đồng sinh cộng tử, cùng nhau dắt tay đứng tại chỗ cao nhất nhìn vạn dặm non sông Đại Dận, bất luận xảy ra cái gì ngươi cũng không được phép rời khỏi trẫm một đời một kiếp. Hai, sáng sớm ngày mai về Tạ phủ, tiếp tục làm tiểu thư Tạ Thị…”“Hoàng thượng, ta chọn một!” Hắn còn chưa dứt lời đã bị nàng nhanh chóng mà kiên quyết ngắt cùng cũng đạt được lời đáp lại mong muốn từ trước tới nay, giờ khắc này ngược lại Tiêu Trần Mạch có chút không biết làm sao, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn nàng, giọng nói trầm thấp “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Đồng ý là không thể thay đổi nữa.”“Không thay đổi, cả đời cũng không thay đổi.” Tạ Thanh Anh nói, bất chấp ngượng ngùng trực tiếp nhón chân lên, kéo cổ hắn xuống nhiệt tình hôn lên môi khắc này, trong lòng hai người đều vui mừng khôn xiết và thỏa mãn như rồi hôn, Tiêu Trần Mạch bỗng dưng ôm lấy nàng, đi vào trong là gian phòng vừa rồi, nhưng mà chỉ qua nửa khắc đồng hồ, bầu không khí trong phòng quả thực khác nhau một trời một Trần Mạch thân mật tham lam hôn nàng thật sâu, một bên hôn, một bên duỗi bàn tay ra bóp mạnh cách áo ngủ của nàng.“A ~Hoàng thượng ~”Tạ Thanh Anh thoải mái rên rỉ, hai con ngươi ẩn tình thật sâu nhìn hắn.“Đừng gọi ta là Hoàng thượng, sau này lúc không có ai gọi ta A Mạch.”“Không được, cái này không đúng lý lẽ.”Dù sao cũng làm Tạ đại nhân ba năm, lễ nghi quân thần đã sớm ghi nhớ trong tim, Tạ Thanh Anh không chút nghĩ ngợi liền từ Trần Mạch nghe vậy, nhắm mắt phượng lại, hắn thuần thục cởi áo ngủ của nàng, ngậm lấy nhũ hoa tuyết trắng của nàng liếm mút có tiết tấu, liếc xéo nàng nói “Nàng dám kháng chỉ?”“A~” Tạ Thanh Anh bị hắn mút tê cả da đầu, vội vàng nũng nịu trả lời “Thanh Anh… A~ Tuân chỉ~”Hai đầu vú trắng nõn nà ở bên ngoài bị gió thổi có chút lạnh lẽo, lúc này bị Tiêu Trần Mạch dùng bàn tay thay nhau xoa bóp, thỉnh thoảng lại ngậm vào liếm láp một hồi, rất nhanh chóng bọn chúng liền nóng lên, không chỉ nóng mà còn nhiễm một lớp phấn hồng xinh đẹp, run run rẩy rẩy đung đưa, như là hai quả mật đào chín mọng.“A~ Hoàng thượng~ Nhẹ chút~” Núm vú non mềm hồng nộn bị hắn gặm vừa tê vừa ngứa, Tạ Thanh Anh vừa thoải mái vừa không nhịn nổi.“A Mạch!” Tiêu Trần Mạch Trừng phạt’ lần nữa cắn một cái.“A~” Toàn thân Tạ Thanh Anh run lên, dưới sự trêu chọc tận tâm của hắn, môi son hé mở, cuối cùng khẽ kêu lên “A Mạch~ A~ Đừng liếm~ Ngứa quá~ A~”Nghe thấy tên mình được người mình yêu gọi nũng nịu như vậy, xương cụt Tiêu Trần Mạch lập tức tê rần.“A~” Hắn hét một tiếng trầm thấp, cũng có chút không chịu nổi, vội vàng cởi quần hai người, móc côn thịt to lớn ra muốn xông vào mà vừa chống đỡ đến cửa hang hắn lại đột nhiên dừng Thanh Anh mở mắt ra từ trong dục vọng, liếc hắn một cái, cắn môi xấu hổ hỏi “A Mạch, sao vậy?”Rõ ràng côn thịt hắn đã cương cứng đến cực lớn cực thô, gân xanh cũng đã nổi lên sao lại dừng nửa đường?Tiêu Trần Mạch lau mồ hôi trên trán một cái, cắn răng nói “Không được, nàng còn đang bệnh.”Hắn dứt lời, Tạ Thanh Anh “Phốc” một tiếng bật cười.“Nàng cười cái gì?” Hắn cố nén dục vọng trừng nàng một Thanh Anh cười đến mức nhũ hoa bập bềnh thành sóng, vòng eo cũng hơi lắc lư, vẻ mặt nàng cực kỳ quyến rũ, lại mang theo đắc ý nhàn nhạt.“A Mạch, thực ra ta không bị bệnh.” Nàng mỉm cười nói.“Không bị bệnh?” Tiêu Trần Mạch kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh hắn liền hiểu rõ ra, ngay sau đó hơi nhíu mày, giả bộ trách mắng “Tạ Thanh, nàng thật to gan!”Nếu là thường ngày thì giờ phút này Tạ Thanh Anh đã sớm bị dọa cho quỳ xuống dập đầu thỉnh mà đêm nay, ánh mắt nàng đung đưa, nũng nịu giận dỗi liếc hắn một cái, dùng giọng nói mềm đến mức có thể chảy nước “Sao vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn trị dân nữ tội khi quân?”Quả nhiên…Tiêu Trần Mạch âm thầm thở dài trong lòng, hắn đã sớm biết, một khi hắn nhận sai thì sau này tiểu nữ tử này sẽ cưỡi trên đầu mình tác oai tác năm trước thời điểm Tiên Hoàng sủng ái một phi tử, khi ở trước mặt nữ tử kia lễ nghi quân thần, đạo làm phu thê đều ném sau đầu, thậm chí còn muốn phế Thái tử và muốn lập hoàng tử nữ tử kia sinh ra làm Thái gia bọn họ toàn sinh ra những kẻ si tình, mà điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và phụ hoàng phong lưu của mình là trước đó phụ hoàng hắn thích rất nhiều nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng Tiêu Trần Mạch hắn cả đời này chỉ thích Tạ Thanh dài trong lòng trong chớp mắt, nhìn nàng lại khôi phục sức sống, thậm chí ngay cả sự thận trọng trước mặt hắn trước kia cũng đã biến mất không còn bóng hình, Tiêu Trần Mạch không biết mình vui vẻ đến mức nào!“Tội khi quân là tội lớn không thể tha. Trẫm sẽ phạt nàng dùng dâm huyệt của mình ăn sạch long tinh của trẫm.”
Dịch/Edit Như Heo chap 1 – chap 83, Grilled Meat Team chap 84 đến 106, jiongsu còn lạiNguyên tác Hoàng thượng biệt nháo. Số chương 120c + 3pn– Thể loại Cổ xuyên kim, hào môn thế gia, giới giải trí, ấm áp văn, 1×1, ông trời tác hợp. Nhân vật chính Ngu Đường ❌ Tống Tiêu. Tống Tiêu vốn là trạng nguyên của triều đình mà nuôi chí lớn là làm nhất đại hiền thần, đáng tiếc lại bị hoàng đế cứ giữ vững tâm niệm cố chấp muốn đem cậu cho vào hậu đành phải đem hoài bão làm hiền thần của mình dẹp qua một bên đành trở thành hiền hậu, Nhưng khi sự nghiệp hiền hậu vừa mới bắt đầu, hoàng đế băng hà…Lần nữa mở mắt ra đã đến thế kỷ thứ hai mươi mốt. Đường đường là một Trạng Nguyên tài trí hơn người cũng phải vác túi xách lên, đối mặt với kỳ thi trung học. Cơ mà… bạn ngồi cùng bàn này sao nhìn quen mắt quá vậy cà..Hoàng đế bệ hạ ▼_▼ “Cho mượn bài tập chép cái coi.”Tống Tiêu “…”
Trang Chủ Comedy Ngô Hoàng Tại Thượng giá của bạn Điểm Review Ngô Hoàng Tại Thượng Trung bình / 5 với 28 lần đánh giá Xếp hạng N/A, với lượt xem Tên khác Đang cập nhật Tác giả Đang cập nhật Nhóm dịch Đang cập nhật Thể loại Comedy, Fantasy, Manhua, Ngôn Tình, Xuyên Không Quốc gia Trung Quốc Tags ngo hoang, ngo hoang tai thuong Phát hành Đang cập nhật Trạng thái Đang tiến hành Bình luận 11 người đã theo dõi truyện này Bắt Đầu Đọc Chương Mới Nhất Giới Thiệu Nữ chính nhà ta vô tình xuyên không gặp được mỹ nam, từ một cung nữ nhỏ bé biến thành phi tần đứng đầu hậu cung Xem thêm BÌNH LUẬN Trả lời Bạn phải Đăng Ký hoặc Đăng Nhập để đăng bình luận. Tags ngo hoang, ngo hoang tai thuong TRUYỆN ĐỀ XUẤT Nữ Đồ Đệ Ai Nấy Đều Muốn Giết Ta Chapter 053 Chapter 052 07/06/2023 Đồ Đệ Nhà Ta Lại Quải Rồi Chapter 311 Chapter 310 09/06/2023 Thiên Đạo Đồ Thư Quán Chapter 275 Chapter 274 06/06/2023 Nhặt Được Vợ Là Hoa Khôi Chapter Chapter Võ Luyện Đỉnh Phong Chapter 3353 Chapter 3352 Vô Địch Đốn Ngộ Chapter 054 Chapter 053 Xem thêm...
Truyện Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể của tác giả Thánh Lăng kể về Hạ Lan Chi không thể tin được chỉ là ở nhà nghỉ trưa mà thôi, vậy cũng có thể xuyên qua ta xuyên không thành một nhân vật phong vân, hoặc có bàn tay vàng thâu tóm cả thiên hạ, hắn xuyên không, lại thành nhân vật phản diện xấu xa, là Tể tướng gian nịnh, thế mà còn yếu như cành liễu, gió thổi liền một đại gian thần, thế nhưng lại yếu nhớt như vậy, cư nhiên còn trêu chọc, gieo họa khắp nơi, tới khi hắn xuyên qua, phải lo đi xử lý đống rối rắm do nguyên chủ lưu lại, vô số hố to đang chờ hắn nhảy Lan Chi khóc không ra nước mắt, hắn đây là đời trước tạo nghiệt gì mới có thể xuyên đến cuộc sống mệnh khổ như vậy, xuyên đến đây mạng đều thiếu chút nữa giữ không nổi, Hoàng Thượng một lần lại một lần muốn chém đầu, ngươi dọa người như vậy thực sự ổn sao?Hoàng Thượng nhấp môi mỉm cười, nói "Ái khanh có gì bất mãn sao?"Hạ Lan Chi nghiến răng nghiến lợi "Thần trăm triệu không dám.""Ái khanh như thế muốn cự còn nghênh, là chờ trẫm lại kịch liệt chút sao?""Hoàng thượng, trăm triệu không thể!"
truyện h hoàng thượng