- Cám ơn em vì bữa cơm ngon miệng này! 2. Các cách nói cảm ơn trong tiếng Anh tình huống đời thường 2.1. I owe you one Để bày tỏ sự cảm kích sau khi ai đó đã giúp đỡ bạn việc gì trong công việc, ngoài dùng từ "Thanks", bạn nên nói thêm câu "I owe you one". "I owe you one" tạm dịch là "Tôi nợ bạn một sự giúp đỡ" vì "one" ở đây chính là "a favour".
Người anh chiếm hết tài sản chỉ cho em mình một miếng đất để cất cái chòi nhỏ và có cây khế trồng trước sân. Vì thế, câu nói "chị em cây khế" hay "anh em cây khế" có ý nghĩa ám chỉ những người bạn hoặc anh chị em trong nhà nói chuyện chua chát, đối xử với
TPO - Ca sỹ Ngọc Ánh, "Nữ hoàng nhạc Rock" ở thập niên 90 chia sẻ: Chị đã may mắn được gặp "Người đẹp Bình Dương" Thẩm Thúy Hằng 4 lần trong đời, được trò chuyện thân tình cùng bà. Lần đầu tiên "Nữ hoàng nhạc Rock" thấy minh tinh che mạng bằng chất liệu
Em không biết anh thích giii Thôi thì đoán mò là anh thích emmm 😍 Xem thêm váy ở hashtag #tbstorevay Size S M L XL 2XL 3XL 4XL —— Hiện tại do ảnh hưởng của dịch nên hàng sẽ về chậm hơn bình thường, chị em lưu ý khi order nha 🎀🎀 Hàng có sẵn @camellia.onlstore
Làm tình với em gái. Why Not Me. Làm tình với em gái . 18+ Truyện này chỉ dành cho bạn đọc tuổi từ 18 trở lên. Nếu bạn dưới 18 xin quay ra. Phần 12 | Dành cho quảng cáo ©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam -
cash. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 101Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Editor JinsHạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung trong trường học vốn đã không vừa mắt suy nghĩ của Hạ Mộng Ngư luôn cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên "mọt sách bốn mắt" vô cùng nóng Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là "đứa học ngoan" của đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ...Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau....Ngụy quân tử!Giả đứng đắn.
Tan học, Hạ Mộng Ngư cố ý thu dọn sách vở một cách chậm chạp, đợi cho đến khi cả lớp đã về hết, cô mới đi đến trước mặt Từ Tử Sung, gõ gõ xuống bàn cuối thường là Hóa hoặc Sinh, về cơ bản là Từ Tử Sung toàn Tử Sung ngẩng đầu, lại là ánh mắt sâu hút đó."Tan học rồi, về.", Hạ Mộng Ngư bực mình không biết rốt cuộc Từ Tử Sung này bị sao nữa, đang ngủ mà cũng có thể tỉnh táo ngay được, đây là trường học chứ không phải rừng rậm hoang vu."Tôi trực nhật hộ cậu, cậu làm gì thì làm đi.""Ờ... Được."Từ Tử Sung không hề khách sáo chút nào, có điều, Hạ Mộng Ngư cũng không muốn Từ Tử sung khách sáo với mình, người ta vì cứu cô nên mới bị thương, cô giúp người ta trực nhật là lẽ phải thôi. Hạ Mộng Ngư không thích mắc nợ người khác, cô thà rằng người khác mắc nợ mình chứ không chịu để người khác phải chịu cầm lấy chổi, bắt đầu quét rác, thấy Từ Tử Sung không có ý đi về thì nói "Cậu về đi, đừng ở đây cho phí thời gian ra.""Không sao, lát nữa tôi đi đổ rác với cậu. Tôi làm việc tôi muốn ở đây là được rồi.""Thế thôi, tùy cậu."Hạ Mộng Ngư cũng không khách sáo với cậu, dù sao thì một mình cô cũng không khiêng nổi cái thùng rác nặng Tử Sung lại bắt đầu cởi áo."Cậu làm gì đấy?", Hạ Mộng Ngư kích động nói "Không phải cậu định tập chống đẩy đấy chứ? Cậu không sợ miệng vết thương toạc ra à?"Từ Tử Sung thoáng khựng lại, bất đắc dĩ nói "Hôm nay tập chân, không cần đến tay.""À..."Từ Tử Sung tiếp tục cởi áo. Hạ Mộng Ngư nhìn cậu không dời mắt, ngay cả nước bọt cũng cảm thấy tiết ra nhiều hơn một Mộng Ngư ho nhẹ một tiếng, cúi đầu quét rác tiếp nhằm che đi sự xấu hổ của mình."Không thể hiểu nổi sao lần nào tập cậu cũng phải cởi áo nữa. Áo làm phiền cậu hay sao hả...", Hạ Mộng Ngư than thở."Tại vì sẽ ra mồ hôi.""Ra mồ hôi thì lau đi, nói như kiểu chẳng ai ra mồ hôi không bằng.""Tôi không mang áo sạch, lát nữa lên tàu điện ngầm sẽ làm ảnh hưởng đến người khác.""Dù sao thì cậu luôn có lý do là được rồi..."Từ Tử Sung cởi áo ném sang một bên rồi bắt đầu khởi động làm nóng người. Dáng người cậu đúng chuẩn vai rộng eo hẹp, Hạ Mộng Ngư không kiềm chế được, ánh mắt dần chuyển xuống vị trí dưới bụng gian trước trên mạng có phổ biến cụm từ "eo chuẩn man", có lẽ chính là kiểu eo giống như Từ Tử Sung?Quả nhiên siêu gợi cảm...Hạ Mộng Ngư nhìn lên trên, bỗng nhiên phát hiện Từ Tử Sung đang nhìn mình với vẻ mặt như cười như người nhìn nhau, Hạ Mộng Ngư vội vàng thu lại ánh mắt, tiếp tục quét rác, chỉ mong che giấu đi sự thật là mình đã bị Từ Tử Sung mê hoặc."Cậu để ý chuyện tôi cởi áo không?", Từ Tử Sung đột nhiên hỏi."Để ý.", Hạ Mộng Ngư trả lời không chút do dự."Nhưng sao tôi lại thấy cậu rất thích nhỉ?"Để ý với thích không hề mâu thuẫn nhé...Hạ Mộng Ngư liếc xéo một cái, "Từ Tử Sung...""Hả?""Vẻ mặt không chút biểu cảm của cậu thật sự không hợp để nói mấy lời đong đưa như thế đâu.""Ồ."Từ Tử Sung khởi động qua rồi bắt đầu luyện cho Hạ Mộng Ngư đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị một phen chấn Tử Sung đứng trên bục giảng, vào tư thế chuẩn bị rồi bỗng nhiên lấy đà bằng một chân, cả người phi lên, ổn định đáp xuống mặt bàn giáo viên...Hạ Mộng Ngư còn đang nghĩ vừa rồi mình bị hoa mắt. Không thể nào chứ?Đây là việc mà người bình thường làm được ư?Sức bật này quá đáng sợ...Nhưng dường như Từ Tử Sung đang đáp lại sự nghi ngờ của Hạ Mộng Ngư, cậu cứ lặp đi lặp lại động tác đó liên Mộng Ngư chắc chắn mình không nhìn lầm, Từ Tử Sung thật sự lấy đà tại chỗ rồi nhảy lên bàn giáo giáo viên ít ra cũng phải từ 1m2 đến 1m4, hơn nữa lần nào cậu cũng đáp chân rất gọn gàng, nhẹ nhàng, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi lực hút của Trái Đất vậy. Rốt cuộc là thế nào mà lại làm được như vậy?Hạ Mộng Ngư há hốc miệng nhìn Từ Tử Sung, mãi vẫn không lấy lại được tinh khi Từ Tử Sung làm xong bài tập thứ nhất, cậu mới quay ra nhìn Hạ Mộng Ngư đang ngắm mình đến mức cằm không nhúc nhích, nhịn không nổi bèn cười, "Quả nhiên là cậu cực kỳ thích..."Lúc này Hạ Mộng Ngư mới tỉnh táo lại được. Con người này sao lại buồn nôn như vậy chứ?"Tôi bị hù có được không?...", Hạ Mộng Ngư vẫn bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, "Sao cậu lại làm được?""Đâu có khó."Lại điêu, thế này còn không khó? Rõ ràng là việc không phải người bình thường có thể làm được."Có một chân mà cậu đã nhảy được cao thế rồi, vậy hai chân thì nhảy được bao nhiêu?""Khoảng hai mét..."Nếu không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến Từ Tử Sung nhảy bằng một chân lên bàn giáo viên, thì nhất định Hạ Mộng Ngư sẽ cảm thấy Từ Tử Sung đang chém gió. Nhưng rõ ràng cô vừa bị một phen sửng sốt, cho dù bây giờ Từ Tử Sung nói cậu nhảy được lên đến trời thì cô cũng sẽ không phải vì sợ quá nịnh bợ, thì chắc chắn Hạ Mộng Ngư sẽ tặng cậu một tràng pháo tay."Siêu thế, sao cậu lại siêu thế, quá đỉnh..."Hạ Mộng Ngư khen một cách khoa trương như vậy lại khiến Từ Tử Sung có chút ngượng ngùng."Cũng tàm tạm..."Từ Tử Sung xoay người tiếp tục tập luyện, che đi vẻ ngại ngùng của Tử Sung bắt đầu chuyển sang bài tập thứ hai. Hạ Mộng Ngư giả vờ bình tĩnh tiếp tục quét rác, nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được mà bám lấy Từ Tử tác của cậu vẫn tràn ngập sức mạnh, vừa nhanh vừa gọn, quả thật như động tác của một con báo kiếp...Chắc chắn là Từ Tử Sung đang muốn quyến rũ cô!Quét dọn xong thì Từ Tử Sung cũng tập xong, cậu vừa uống nước vừa chìa tay ra với Hạ Mộng Ngư."Hả? Gì?""Khăn mặt."Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ lôi khăn ra cho cậu. Xem ra ngày mai cũng phải mang khăn cho ông tướng này rồi, hệt như cô là người hầu của cậu Tử Sung lau mồ hôi, Hạ Mộng Ngư cũng bắt đầu quan sát cậu, trong lòng bỗng dưng sinh ra một nỗi nghi hoặc. Rõ ràng hai năm vừa rồi cô rất ít nói chuyện với Từ Tử Sung, vậy mà tại sao giờ ở cạnh nhau lại như đã quen rất nhiều năm rồi, như có một sự ăn ý mà chính cô cũng không giải thích nổi?Có lẽ nào là vì trộm quan sát cậu ta một thời gian dài?"Tôi đẹp đến thế cơ à?", bỗng Từ Tử Sung nói, "Lau miệng đi, nước miếng thì phải giữ lại."Hạ Mộng Ngư lườm nguýt một cái, đáng nhẽ ra nên ghi âm lại câu nói này của Từ Tử Sung, rồi để mọi người cùng nghe mấy lời càn rỡ này xem buồn nôn đến độ điều, Hạ Mộng Ngư vẫn bất giác lau khóe phải là chảy nước miếng thật đấy chứ?Hai tiết cuối của ngày hôm sau là Toán."Có điểm bài kiểm tra rồi, tôi đọc điểm nhé."Trong lớp tràn ngập tiếng kêu rên, bài thi hôm qua quá khó, cô Toán quả thật quá biến thái."Sao? Đều biết là làm không tốt hả? Không cần tuyệt vọng, bài kiểm tra lần này là để đả kích các em mà."Quả nhiên biến thái..."Có điều tôi rất ngạc nhiên, lần này cả khối chỉ có lớp mình có người được điểm tuyệt đối."Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Mộng Ngư. Cái này thì có gì mà ngạc nhiên? Học thần trong khối này..."Hơn nữa lại còn là hai bài điểm tuyệt đối. Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung, 150 điểm.", cô giáo rút ra hai tập giấy, đầu mày cuối mắt đậm vẻ vui sướng, "Nào, lên mang bài về."Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đồng thời lên bục giảng nhận bài. Hai người thoáng liếc nhau, không cần nhiều lời đã hiểu, cùng cầm bài về trường kế tiếp khá thảm người làm được hai câu cuối không nhiều, tương đương với việc tự vứt đi của mình 27 điểm. Vì thế điểm của cả lớp đều không tốt cho lắm, gần như ai cũng ủ rột lên nhận bài đọc điểm vừa gọi lên bảng lấy bài về là tiết mục mà cô Toán yêu thích nhất, không chỉ lớn tiếng đọc điểm, mà lúc học sinh lên lấy bài về còn ca cho một tràng."Cái câu cho điểm mà còn sai được!""Cậu nhìn xem cậu làm ăn thế này này. Tôi chưa giảng bao giờ à? Thay đổi dạng đi một tí là không nhận ra à?""Giời ơi, tôi hối hận quá là hối hận, ngày xưa không học cho đến nơi đến chốn để giờ phải lưu lạc đến đây dạy một đám dốt nát.""Cái đề này lần trước tôi ghi ở góc bảng này nhé! Cả lớp có mình cô sai thôi đấy!"Ai nấy đều bị cô nói cho méo mặt, tức mà không dám nói nhiên càng tệ càng cùn!"Cả lớp có mười phút xem lại bài, xem xong thì bắt đầu làm đề."Tiết thứ nhất trôi qua nhanh chóng, nhưng cô giáo vẫn không có ý định cho nghỉ."Nội dung hôm nay tương đối nhiều, lớp mình không có giờ giải lao, lát nữa nếu xong sớm thì tôi cho tan sớm hai mươi phút."Gớm, cô chưa bao giờ nói xong trước giờ nhiên cô lại dạy quá giờ, hơn nữa còn là quá nửa tiếng. Cho nên, trên cơ bản, lúc chữa đến câu cuối là mọi người đã âm thầm thu dọn sách vở, chỉ chờ cô dặn dò bài tập xong là lao hết ra khỏi phòng học. Năm phút sau khi cô báo tan lớp, trong phòng đã sạch bóng nhiên tan học vẫn tích cực hơn là vào tiết cuối là Toán nên Từ Tử Sung hiếm khi không ngủ. Hạ Mộng Ngư lại gần rồi nói "Đi, đến bệnh viện, tôi đi thay thuốc cùng cậu.""Không trực nhật à?"Từ Tử Sung ngày nào cũng đi học muộn, báo hại Hạ Mộng Ngư ngày nào cũng phải trực Mộng Ngư nhìn đồng hồ rồi ra quyết định "Không còn sớm nữa, đến bệnh viện trước, trực nhật thì để sáng mai tôi đến sớm làm sau.""Ờ", Từ Tử Sung ngẫm nghĩ rồi nói, "Không hay lắm đâu, phiền cậu."Hạ Mộng Ngư lại lườm nguýt, kéo thẳng Từ Tử Sung ra ngoài."Ở đâu ra nhiều lời thừa thãi thế, bớt khách sáo đi, nhanh lên."Vết thương của Từ Tử Sung hơi nhiễm trùng một chút, tuy nhiên tình hình không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ dặn dò vài câu, thay thuốc, hẹn lịch thay thuốc rồi để hai người Mộng Ngư phải vội về nhà nên tạm biệt Từ Tử Sung ở cổng bệnh viện."Cậu đi gì về? Tôi lên tàu điện ngầm, rẽ hướng kia.""Ừ, tạm biệt."Hạ Mộng Ngư không yên tâm, bèn cau mày nói, "Cậu chú ý ăn uống đấy.""Ừ.""Nhớ uống thuốc tiêu viêm đúng giờ, hôm nay ở trường không thấy cậu uống, cậu xem đi, nhiễm trùng thật rồi đấy."Từ Tử Sung giơ tay xoa xoa chóp mũi, gương mặt thoáng vẻ mất tự nhiên."Tôi quên mất... Sao cậu biết tôi không uống?""Tôi vẫn nhìn đấy!", Hạ Mộng Ngư giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào mắt Từ Tử Sung, tỏ vẻ uy hiếp, "Nhất cử nhất động của cậu đều không thoát khỏi thiên lý nhãn của tôi đâu."Từ Tử Sung bất đắc dĩ cười, "Mai sẽ uống.""Thôi đi, mai đến giờ uống thuốc tôi sẽ gửi tin nhắn nhắc cậu, nhớ phải cầm di động đấy, đặt số của tôi ở chế độ đặc biệt chú ý đấy."Từ Tử Sung trầm mặc trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu."Được.""Mai đừng đến muộn nữa! Đừng báo hại tôi lại phải trực nhật.""Tôi sẽ cố."Lại là "Tôi sẽ cố", Hạ Mộng Ngư nghe thấy ba chữ này là lại chẳng ôm hi vọng gì nữa, chắc mai lại phải trực nhật rồi."Được rồi, tôi về trước đây."Hạ Mộng Ngư lôi di động ra, mở app học tiếng Pháp, đang chuẩn bị đeo tai nghe thì thấy Từ Tử Sung gọi mình bằng giọng nghiêm túc khác thường."Hạ Mộng Ngư.""Hả?"Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung với vẻ đề Tử Sung liên tục có biểu hiện nghiêm túc lại khiến Hạ Mộng Ngư nổi da gà."Nghiêm túc thế làm gì? Không lẽ định thổ lộ với tôi đấy chứ?"..."Không phải.""Ồ, thế thì gọi tôi làm gì?""Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế?""Tôi đối xử tốt với cậu thế nào?", Hạ Mộng Ngư mơ hồ hỏi."Trực nhật hộ tôi, nhắc tôi thay thuốc, cùng tôi đến bệnh viện. Còn cả bữa trưa hôm trước nữa, cậu cố ý vào để nhắc Mạnh Huy là tôi không được ăn cay đúng không?""Á? Vì cậu cứu tôi, tôi làm những chuyện đó chẳng phải là lẽ thường sao?", Hạ Mộng Ngư bình tĩnh nhìn Từ Tử Sung, thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Từ Tử Sung, cô nặng nề thở dài một hơi, giơ tay vỗ ngực cậu, nhân thể sờ cơ ngực rắn chắc của cậu rồi bất đắc dĩ nói "Đứa bé đáng thương này, thế mà gọi là đối xử tốt với cậu ư? Nếu mà tôi tích cực hơn tẹo nữa chắc cậu bị dọa chết khiếp luôn nhỉ?"Từ Tử Sung không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hạ Mộng Ngư, biểu cảm đúng thật là chỉ biết câm nín."Hạ Mộng Ngư...""Hả?", Hạ Mộng Ngư vờ cười với Từ Tử Sung, "Lại gọi gì tôi?""Tay cậu...""À...", Hạ Mộng Ngư thu bàn tay đang đặt trên ngực Từ Tử Sung về, không biết ngại mà cười, "Ha ha, tập luyện hiệu quả ghê. Cậu còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa không?"Từ Tử Sung lắc đầu."Thế thì mai gặp lại, về thôi."Hạ Mộng Ngư đeo tai nghe rồi xoay người tháng Bảy trời lâu tối, tuy đã bảy giờ nhưng mặt trời vẫn chưa biến mất khỏi đường chân trời, xa xa trên không trung có một áng mây trắng nhuộm hồng, tựa như màu nền cho tiết hè ngày hôm Tử Sung nhìn theo bóng Hạ Mộng Ngư, bỗng khẽ thở dài một Mộng Ngư...Cô ấy đâu chỉ là nguy hiểm, mà là phần tử khủng
Bỏ qua nội dung Em chỉ có thể thích anh Tác giả Cố Từ Vi Độ dài 100 chương Thể loại Từ vườn trường đến áo cưới CP Võ sĩ quyền anh x Đầu bếp Văn án Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. Mình quyết định làm bộ này vô cùng chớp nhoáng, thế nên chưa đọc là điều chắc chắn rồi. Đăng cái văn án edit vội để đánh dấu ngay và luôn ^^ Hi vọng bộ truyện này không làm mình và cả độc giả nhà mình quá thất vọng. Thân! Wattpad Mục lục C1 – C2 – C3 – C4 – C5 – C6 – C7 – C8 – C9 – C10 C11 – C12 – C13 – C14 – C15 – C16 – C17 – C18 – C19 – C20 C21 – C22 – C23 – C24 – C25 – C26 – C27 – C28 – C29 – C30 C31 – C32 – C33 – C34 – C35 – C36 – C37 – C38 – C39 – C40 C41 – C42 – C43 – C44 – C45 – C46 – C47 – C48 – C49 – C50 C51 – C52 – C53 – C54 – C55 – C56 – C57 – C58 – C59 – C60 C61 – C62 – C63 – C64 – C65 – C66 – C67 – C68 – C69 – C70 C71 – C72 – C73 – C74 – C75 – C76 – C77 – C78 – C79 – C80 C81 – C82 – C83 – C84 – C85 – C86 – C87 – C88 – C89 – C90 C91 – C92 – C93 – C94 – C95 – C96 – C97 – C98 – C99 – C100 Ngoại truyện Hết
Châm ngôn làm người của mẹ thật đáng Mộng Ngư yên lặng nghe bố mẹ tranh luận về vụ bà dì đang ầm ĩ đòi ly hôn, thầm cảm thấy thất đặt bát đũa xuống, khoác cặp lên vai."Con no rồi, con đi học thêm đây.""Sớm thế, tám giờ cơ mà?""Con phải đến trước chuẩn bị bài."Bố mẹ luôn rất yên tâm về Hạ Mộng Ngư, cô là cô bé ngoan ngoãn có tiếng trong khu, chẳng ai nghi ngờ cô đang nói dối lên tàu điện ngầm, Hạ Mộng Ngư liền gọi điện cho thầy giáo lớp học thêm."Thầy ơi, hôm nay em bị sốt, giờ phải đến bệnh viện, thầy có thể gửi đại cương với bài tập cho em được không ạ? Lúc truyền nước em có thể xem, thế thì lần sau sẽ không bị chậm hơn các bạn ạ."Thầy vô cùng cảm động, Hạ Mộng Ngư đúng là mẫu học sinh hoàn mỹ vừa thông minh lại vừa chăm chỉ trong mộng của mọi giáo viên."Không sao đâu, buổi sau em đến sớm nửa tiếng, thầy giảng qua nội dung cho một lần. Cứ nghỉ ngơi đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến học!"Hạ Mộng Ngư thều thào nói, "Em cảm ơn thầy, em cúp điện thoại đây ạ."Cúp điện thoại, Hạ Mộng Ngư cảm giác như có một ánh nhìn lạnh lẽo đâm vào mình, cô liền quay đầu lại, thấy ngay Từ Tử Sung đang dựa vào cửa, tay cầm sách giáo khoa, mắt nhìn mình chằm Từ Tử Sung đang đeo kính đen, nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn có thể nhận thấy cái nhìn mỉa mai giấu trong đôi mắt hắn lại lên chuyến tàu này chứ?Đúng là chả hay ho gì...Hạ Mộng Ngư không chút do dự xoay người đi sang toa tàu Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là vị "học thần" đứng đầu lớp, đứng đầu luôn cả khối. Còn một người là "học bá" đứng thứ hai toàn khối. Hai người không chỉ có thành tích học rất tốt, mà ngay cả nhân duyên trong lớp cũng cực kỳ khá khẩm. Có điều, cả hai đều ngầm coi như không biết đối phương. Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung rất biết làm màu, còn Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư vô cùng giả rằng cả hai không biểu hiện thái độ khó chịu ra ngoài, những bạn học khác cũng chẳng nhìn ra được địch ý ngầm giữa họ, nhưng đã qua hai năm trung học, họ chẳng nói với nhau được mấy câu, chỉ yên lặng quan sát, thỉnh thoảng tặng nhau ánh mắt hay nụ cười đầy mỉa mai, chế giễu mà qua bốn toa rồi Hạ Mộng Ngư mới dừng lại. Cô dựa vào lan can, lấy sách giáo khoa ra, giở đến nội dung phải học vào thứ Hai, nghiêm túc chuẩn bị bài."Học thần" và "học bá" trong trường học là một đám lúc nào cũng làm ra vẻ "Tớ có học hành gì đâu, chả hiểu sao thi vẫn cứ được điểm cao.", nhưng nói toẹt ra thì lại là bọn học hành bán mạng việc của một boxing cheerleader rất đơn giản, dẫn quyền thủ vào sàn thi đấu, đến giờ nghỉ giữa hiệp thì cầm biển lên diễu một vòng, phô khuôn mặt xinh đẹp ra trước ống kính là được, dễ hơn rất nhiều so với làm câu thứ nhất trong đề là lần đầu tiên làm công việc này, nhưng Hạ Mộng Ngư đã nhanh chóng nắm được bí cheerleader đang ngồi túm tụm bên cạnh sàn đấu chụp ảnh tự sướng, vừa thấy Hạ Mộng Ngư đi xuống, cả đám lập tức gọi cô vào gia nhập. Hạ Mộng Ngư vui vẻ bước đến, cùng mấy cô nàng kia tạo Mộng Ngư có khả năng hòa nhập với môi trường mới rất tốt, giống như tắc kè hoa, văn vẻ mà nói thì là, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng một tràng hò hét vang lên, trên sàn đấu xuất hiện cú Knocked out – cú đo vánQuyền thủ bị đánh bại ngã rạp xuống đất không dậy nổi. Hạ Mộng Ngư cảm thấy là lạ, sao thế được, sao vừa bắt đầu đã xong trận rồi? Nằm đấy làm gì, đứng dậy chiến tiếp đi chứ!Không có tinh thần gì cả...Kết quả đã định, quyền thủ thắng cuộc kiêu ngạo nhảy ra ngoài dây chắn ăn mừng với người cổ Mộng Ngư phát hiện ra, gần như tất cả quyền thủ đều rất đặc biệt, nguyên một dàn mĩ nam, không như Triệu Nhật Thiên thì cũng giống Diệp Lương Thần. Có thể thấy testosteron là một loại hoóc môn kì diệu đến mức lạc bộ đấm bốc này hơi có tính chất ngầm, mỗi một trận đấu đều có sự cá cược, tuần nào cũng có những trận thách đấu. Bất kể là ai, chỉ cần nộp 200 đồng là có thể đăng ký tham gia. Quyền thủ chiến thắng ở mỗi tuần mới có thể thách đấu nhà vô địch, thắng nhà vô địch thì có thể lấy được một vạn tiền thưởng. Nếu nhà vô địch thắng quyền thủ thách đấu thì tiền thưởng sẽ tự động được cộng dồn vào trận thách đấu tuần sau. Số tiền thưởng cao nhất có thể lên tới 12 nay chính là trận đấu 12 vạn thủ thách đấu thắng trận này xem ra rất kiêu ngạo, trận trước cũng thắng mà chẳng tốn mấy sức. Mọi người đều có vẻ thích cậu ta, thế nên, số tiền cược cho cửa của nhà vô địch tuần này ít hơn hẳn mọi cheerleader cũng không nhịn được mà phải đánh cược, còn lôi kéo cả Hạ Mộng Ngư đặt cho quyền thủ thách đấu."Lợi hại thế, vừa mới hiệp một, còn chưa đến một phút mà đã đối thủ, quá siêu.""Đúng đấy, tiền cược anh ấy thắng cao lắm đấy."Hạ Mộng Ngư cầm di động, vừa cười tủm tỉm vừa đáp, "Được, bọn mình đặt cửa quyền thủ thách đấu!"Sau đó, Hạ Mộng Ngư không chút do dự đặt vào cửa của nhà vô cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người thách đấu không thắng nổi. Đầu tiên, câu lạc bộ dám ra quy chế tích lũy tiền thưởng là bởi cực kỳ tin tưởng nhà vô địch. Hơn nữa, quyền thủ thách đấu này có 90 trận thì thắng đến 70 trận, cho nên chắc chắn anh ta không phải là tay nghiệp dư, cũng chẳng phải nhân tố mới bí ẩn, sở dĩ anh ta thắng được không phải do anh ta lợi hại, mà là do đối thủ quá rằng tỉ lệ thua của nhà vô địch thấp, cá cược lại chẳng phải chuyện hấp dẫn gì, nhưng kiếm được nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là không bị lỗ. Thế nên Hạ Mộng Ngư mới không chần chừ mà đặt hết chút tiền ít ỏi vào cửa của nhà vô ngơi một chút, ba trận nữa diễn ra, cuối cùng đến trận có nhà vô Mộng Ngư đi về phía sau chuẩn bị dẫn nhà vô địch lên sàn đấu. Cô cầm cờ đi qua, chợt nhìn thấy một người thanh niên khoác áo choàng đứng trong bóng tối. Người thanh niên này rất cao lớn, cơ thể không chút sứt sẹo, như được tạc ra vậy, da thịt săn chắc, cơ bụng hoàn hảo, đẹp đến nỗi khiến Hạ Mộng Ngư hận không thể lao ra sờ soạng một hổ là nhà vô địch, chăm sóc cơ thể cũng rất nữa, khí chất của anh ta với quyền thủ kia cũng không giống nhau, chỉ cúi đầu đứng trong bóng tối, cả người tản ra một vẻ lạnh lùng vô cùng "đại boss". Trầm ổn, nghiêm nghị, không chút biểu cảm, giỏi che giấu, giống hệt con thủy quái chốn hồ nhiên Hạ Mộng Ngư lại nghĩ đến một đến người đó, Hạ Mộng Ngư lại thầm bực tức, cái loại giả tạo như Từ Tử Sung...Lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư đã biết con người này chẳng tốt lành gì. Tuy rằng họ chưa từng thật sự nói chuyện, nhưng giống như trong thế giới động vật, dã thú quen sống một mình mà ngửi thấy mùi của đồng loại bước vào lãnh địa của riêng mình, thì bản năng phán đoán còn chuẩn xác hơn cả thứ mắt nhìn thấy, tai nghe được...Có thể vì biết là cùng loại, nên họ mới bài xích nhau đến vật thích quần cư trong tự nhiên, chỉ có thể là con dẫn chương trình bắt đầu lên Mộng Ngư lập tức xoay người lại, nụ cười giả tạo đầy ngọt ngào và quyến rũ hiện ra. Cô phất lá cờ, duyên dáng bước lên sàn đấu trong tiếng nhạc inh ỏi."Tiếp theo là nhà vô địch đã thắng 99 trận liên tiếp của chúng ta!"Giọng nói sang sảng của người dẫn chương trình vang vọng cả câu lạc bộ."Hôm nay anh ấy sẽ viết tiếp thần thoại, hay sẽ bị đẩy xuống khỏi thần đài, thật đáng để chúng ta mỏi mắt trông chờ! Cùng cổ vũ cho anh ấy nào, nhà vô địch bất bại của chúng ta... Mục Thần Phan Ân!"Tiếng reo hò gần như có thể chọc thủng trần nhà, nhà vô địch giơ hai tay đáp lễ với người cổ vũ rồi bước lên sàn này, Hạ Mộng Ngư cũng cầm lá cờ in tên "Mục Thần Phan Ân" lên chuẩn bị diễu một khi Hạ Mộng Ngư xoay người, cô và nhà vô địch đang bước lên sàn đấu bốn mắt nhìn cái nhìn này khiến Hạ Mộng Ngư suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười giả tạo, đồng thời cũng khiến nhà vô địch vốn không chút biểu cảm thoáng để lộ vẻ kinh chân của hai người khựng lại. Có điều, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung chẳng phải là loại người không đối phó được với tình huống bất ngờ, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi lập tức thu ánh mắt không nhìn thẳng vào mắt nhau, mà chỉ đồng thời trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý. Đó là ánh mắt nói rằng, "Ta đã sớm biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi".Từ Tử Sung tiếp tục bước lên sàn đấu, cởi bỏ áo choàng, để lộ ra cơ thể bóng lưỡng cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt hiện ra nụ cười khẽ. Mọi người đều nghĩ đó là nụ cười chào hỏi cho có lệ của nhà vô địch, chỉ có Hạ Mộng Ngư mới biết đó là sự chế nhạo Mộng Ngư hừ lạnh một tiếng, lắc mái tóc cuộn sóng, dùng sức vẫy lá cờ, nở nụ cười không chút nhăn nhó, rồi đi thẳng đến trước ống kính làm động tác nháy mắt, hôn gió. Lúc cô xoay người, ống kính máy quay cũng rất hiểu tâm lý người xem, tập trung vào mỗi cái mông đầy đặn được ôm trong chiếc váy ngắn bó biểu diễn của Hạ Mộng Ngư vừa kết thúc thì Từ Tử Sung cũng bước vào sàn người cùng bước đi mà không chớp mắt, nhưng chẳng biết là ai cố ý, là ai khiêu khích ai, cánh tay họ thoáng sượt qua nhau, bước chân cũng thoáng giậm mạnh hơn một cánh tay vừa rắn chắc vừa nóng bỏng, một làn da vừa mềm mại vừa mát hai cùng cong khóe miệng, lúc nhìn thoáng nhau, cả hai dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ đối phương mới nghe thấy, đồng thời nói ra ba chữ..."Ngụy quân tử.""Giả đứng đắn."
Văn án Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ…Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng
em chi co the thich anh