Thuộc truyện: Xung Hỉ (Trọng Sinh) Lý Phượng Kỳ không tỏ ý kiến gì với lời y nói. Diệp Vân Đình tâm địa quá nhuyễn. Lo lắng có liên lụy với Diệp Vọng, thản nhiên tránh ưu phiền. Vậy mà lúc chân chính đối mặt với hắn, y vừa mắc cỡ cứu vớt tấm chân thành của cash. Xung Hỉ là tiểu thuyết thuộc thể loại đam mỹ trọng sinh cung đình hầu tước, của tác giả Tú Sinh. Tiểu thuyết có độ dài 148 chương kể về cuộc nội chiến trong đất Bắc Chiêu và nhiều câu chuyện tình cảm, yêu hận xen kẽ mưu kế làm chất liệu cho sự phát triển tình cảm của nhân vật chính là Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình. Ở Bắc Chiêu không ai là không biết đến Vĩnh An Vương Lý Phượng Kỳ, Mười ba tuổi xung quân, mười sáu tuổi chém chết đại tướng Tây Hoàng nhất chiến thành danh. Cũng ở Bắc Chiêu quốc, ai cũng biết Diệp đại công tử phủ Quốc Công không được sủng ái. Suốt ngày ru rú trong nhà, nghe đâu cũng chỉ có túi da, không tài cán gì. Truyện Xung Hỉ Nhưng vị Vĩnh An vương bị người đầu độc ám hại, gân mạch đứt sạch, tính mạng hấp hối. Thánh Thượng vô cùng “lo lắng” lập tức tìm quý nhân xung hỉ. À vị quý nhân này không ai khác là Diệp đại công tử Diệp Vân Đình. Diệp Vân Đình phải gả, tâm như tro tàn, sau khi gả vẫn ru rú trong viện, cũng không để tâm đến quanh co khúc khủy trong này. Một lần vô tình uống phải canh độc chuẩn bị cho Vĩnh An Vương. Trước lúc mất, gặp được Vĩnh An Vương và phó thác người thân duy nhất rồi nhắm mắt xui tay. Nên khi được sống lại, Diệp đại công tử quyết định tranh thủ vì mình một phen. Việc đầu tiên thôi thì cứ chăm sóc tốt cho vị Vương gia này, báo đáp ân tình kiếp trước. Đến khi hắn xưng đế, nể tình nghĩa chung hoạn nạn sẽ cho y mai danh ẩn tích, sống ẩn dật qua ngày. Nên sau khi gả vào Diệp Vân Đình đã chủ động bộc lộ tài năng, phối hợp với Lý Phượng Kỳ bày mưu lấy thuốc giải độc đôi chân. Lợi dụng em trai con của kế mẫu lấy chim ưng truyền tin để thoát vòng vây về Vị Châu. Lợi dụng trí nhớ kiếp trước tiêu diệt tai mắt của Hoàng Đế là Dương Bất Vi và Triệu Viêm. Cứu Lão Vương phi thoát khỏi hiểm cảnh bị nhà mẹ giết hại. Suốt quá trình gắn bó keo sơn, ban đầu chỉ vì muốn sống nên mới kề vai sát cánh mà mưu lược. Đến khi quen thuộc không thể tách rời, che chở lẫn nhau, lo lắng cho nhau, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn không để ai khinh nhờn đối phương. Lý Phượng Kỳ, Diệp Vân Đình từng bước bên nhau, có thể nói ban đầu chỉ là tôn trọng, sau đó là kính phục vi tài năng, thưởng thức đến sinh tình đều thuận lý thành chương. Ở Xung Hỉ, tuyến tình cảm vô cùng thống nhất, những âm mưu tranh đấu và thân phận của hai nhân vật chính đều là sự giải mã, xóa bỏ những hiềm nghi và làm chất liệu để họ gắn bó. Diệp Vân Đình – Vĩnh An Vĩnh An Vương là Vương gia khác họ thực ra là con trai của Thái Tử tiền triều. Lý Phượng Kỳ được nuôi dưới danh nghĩa Vĩnh An Vương là do giao tình trước đó của Thái Tử. Đó cũng giải thích được, Lão Vương Phi Vĩnh An Vương mặc dù yêu thương, nhưng không thân cận. Vì mỗi lần thấy Lý Phượng Kỳ, Lão Vương Phi lại nhớ đến đứa con chết yểu không thể khắc tên bia mộ của mình. Còn Diệp Vân Đình, mang danh trưởng tử phủ Quốc Công. Nhưng chính là con của Hách Liên Hoàng đế đất Nam Việt. Quốc Công Diệp Tri Lễ dối trá cưỡng bức Hạ Lan Diên khi đó còn là tiểu thư Hạ gia để nàng hoài thai và sinh ra. Diệp Tri Lễ nghĩ Diệp Vân Đình là con hắn, nhưng thực tế, lúc đó Hạ cô nương đã mang thai trước đó. Nàng nhẫn nhịn chịu đựng để an toàn sinh con ra, và bảo vệ đứa trẻ trong phủ Quốc Công rồi bỏ đi cứu trượng phu ở Nam Việt. Hạ tiểu thư không phải không thương Diệp Vân Đình, nàng chỉ là bất khả kháng, tội tru di không thể kéo theo đứa nhỏ cùng chịu đựng. Nên khi đã ổn định tình thế, nàng đã cho Thường Dụ An và Việt Trường Câu đến dạy dỗ và làm bạn với Diệp Vân Đình. Kiếp trước, chính là nàng bị hãm hại mất mạng mới không đến đón đứa nhỏ. Đó cũng là tâm sự của Diệp Vân Đình về người mẫu thân này. Y muốn yêu thương mẹ, nhưng chỉ sợ mình là đứa trẻ không được ai thương nên lưu lạc cho đến khi bị trúng độc chết ở kiếp trước vẫn chưa được gặp. Sự hả hê nhất là Xung Hỉ mang lại có thể chính là lúc Diệp Tri Lễ biết được thân phận thực sự của Diệp Vân Đình. Lão ta bày kế hãm hại Hạ cô nương để nàng mang cốt nhục của hắn, chia rẽ tình cảm của người khác. Lão cứ đinh ninh là Diệp Vân Đình là con ruột hắn, cho dù thế nào điều đó cũng không thay đổi được. Nên khi biết được lão đã vô cùng điên cuồng, mọi kế hoạch, mọi sự ganh đua cùng Nam Việt Đế đều tan thành mây khói. Vĩnh An Vương Khi đọc Xung hỉ, phần bi thương nhất có lẽ là cặp nhân vật phụ Lý Tung và Hàn Thiền. Hàn Thiền thầm yêu Tiền Thái Tử phụ thân của Lý Phượng Kỳ, nên khi nghe tin người kính trọng mất. Hắn ta điên cuồng bày mưu đặt kế, nâng đỡ Lý Tung lên làm đế, từ đó lật lại bản án tiền triều, giúp đỡ Lý Phượng Kỳ đăng cơ. Tuy nhiên, kẻ đáng thương luôn có điều đáng trách, Hàn Thiền quá cực đoan, chỉ chăm chăm báo thù mà không để tâm đến những vấn đề khác. Hắn muốn Lý Tung yêu hắn để dễ bề thao túng. Nhưng hắn không ngờ Lý Tung có thể yêu hắn đến thế, hết lần này đến lần khác, tình yêu này quá hèn mọn và đau đơn, hắn phải trả giá bằng cả sinh mạng, chỉ để Hàn Thiền được như ý nguyện. Nên khi đến mật thất, Hàn Thiền thấy được tấm vải màu minh hoàng trên xà nhà biểu tượng cho một kẻ thù đã chết. Hàn Thiền chợt nhận ra rằng, từ lâu Lý Tung đã hiểu tất cả, nhưng vẫn chiều theo, chiều luôn cả mạng mình cho hắn. Tình cảm, đó là thứ hắn đã bỏ qua, thù hận đã che mắt hắn, đến phút cuối cùng, hình bóng Lý Tung cũng đọng lại trong lòng, nhưng đã quá muộn màng. Hàn Thiền cũng tự kết liễu mình trong mật thất. Kết của Xung Hỉ, đó là một cái kết đẹp, hai vị vua của 2 đất nước, thống nhất lãnh thổ cùng nhau trị vì. Quốc thái dân an, lưu danh sử sách. Những trích dẫn hay trong truyện Xung Hỉ Dưới đây là một số trích dẫn hay trong truyện Xung Hỉ Trích dẫn 1 Duyên huynh đệ mỏng “Ngươi ở trong Vương phủ, tốt hơn ở trong phủ Quốc công nhiều.” Diệp Vọng cũng không phải chỉ nói thế rồi thôi, ánh mắt sáng quắc nhìn y nói “Nhưng nam nhân đều có mới nới cũ. Nếu sau nay ngươi ở trong Vương phủ không còn vui vẻ, ta sẽ đón ngươi về.” Nói xong nhớ ra Diệp Vân Đình đại khái cũng không muốn về phủ Quốc công, lại vội vàng bổ sung “Không về phủ Quốc công, ngươi muốn đi đâu thì đi chỗ đó.” Diệp Vân Đình bật cười “Ngươi không cần thay ta bận tâm những thứ này.” “Ta biết ngươi không tin, lúc trước ta… với cả cha mẹ đối với ngươi cũng không tiện.” Diệp Vọng mím môi, cực nghiêm túc nói “Nhưng sau này sẽ không, ta sẽ không để ai bắt nạt ngươi nữa, cha mẹ cũng không được.” Hôm nay Diệp Vọng thấy Diệp Vân Đình một thân hoa phục, mới càng ngày càng ý thức được, trước đây Diệp Vân Đình ở phủ Quốc công trải qua là những ngày gì. Hắn không có cách nào chỉ trích cha mẹ, rồi lại thẹn với Diệp Vân Đình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tự mình nổi bật hơn mọi người, tranh chấp tước vị công danh, mới có thể khiến cha mẹ từ bỏ ý nghĩ tranh đoạt tước vị. Cũng chỉ khi hắn có thể trở nên mạnh mẽ, sau này Diệp Vân Đình ở phủ Vĩnh An vương có bị ủy khuất, hắn mới có thể làm chỗ dựa cho y. Thiếu niên còn chưa lớn lên, ý nghĩ luôn là nhiệt liệt mà thuần túy. Trong lòng hắn đầy mong đợi mà nghĩ, chờ hắn trở nên mạnh mẽ, liền có thể ở giữa hai phe người thân, tìm được một điểm cân bằng. Diệp Vân Đình nhìn thấu ý nghĩ của hắn, ánh mắt có chút động dung, vậy nên không đánh phá suy nghĩ ngây thơ của hắn. Y chần chờ nháy mắt, cười đồng ý “Được.” Diệp Vọng liền vui vẻ cười rộ lên, môi hắn đóng mở mấy lần, muốn mở miệng gọi một tiếng đại ca, đến cùng lại quá mức trúc trắc, cuối cùng cũng không thể nói ra khỏi miệng, chỉ là mím mím môi nói “Vậy chúng ta nói xong rồi, A Thanh để cho ngươi, ngươi thay ta chăm sóc tốt cho nó. Nếu như bị ủy khuất, cũng có thể bảo nó đưa tin cho ta.” A Thanh là tên con chim ưng kia. Ánh mắt Diệp Vân Đình nhu hòa, vẫn là đáp “Được”. “Vậy ta đi trước.” Diệp Vọng đến khẳng định, mặt mày vẫn còn một chút ngây ngô phấn chấn vô cùng, hắn lùi về sau hai bước, phất phất tay với Diệp Vân Đình, liền quay người rời đi. Trích dẫn đại kết cục Hai người cùng lúc đi về phía nhau, nắm lấy tay nhau, sóng vai đi tới tổ miếu —— bọn họ muốn bái tế tổ tiên ở Nam Việt, sau đó quay về Tuy Dương. Văn võ bá quan hai nước tập trung lại đi phía sau hai người. Lễ quan cao giọng đọc lời chúc phúc, thanh âm cao vút át cả tiếng nhạc nghi lễ. Trước tổ miếu, hai bóng hồng đứng cạnh nhau, dưới sự chỉ dẫn của lễ quan từng bước hoàn thành nghi lễ phức tạp. Thời khắc cuối cùng, hai người đứng trước bài vị tổ tiên trịnh trọng nói lời thề ước, cúi đầu lễ bái. Trong lúc hành động, hai vạt áo cưới như xếp chồng lên nhau, mái tóc búi cao xoa xuống, đuôi tóc dây dưa. Cũng giống như lời thề nguyền mà họ đã lập trước mặt tổ tiên. Không phụ thiên hạ, không phụ quốc gia, cũng, không phụ người. Cảm ơn các bạn đã xem review truyện Xung Hỉ, mời các bạn góp ý và comment thêm tên truyện để Thạch Nam Thư Quán cùng điểm lại những truyện hay nhé! Edit Vĩnh Y Xuyên tới cái thời đại xa lạ này, từ lúc Ninh Hiểu Phong bị đánh tỉnh lại cũng chỉ rõ chuyện ở hậu viện, y còn không có thời gian mà nghĩ đến việc sẽ đi tìm hiểu nhiều về thời đại này. Trầm Thịnh Khuynh lại dốc lòng vì y như thế, Ninh Hiểu Phong thật muốn cảm ơn hắn. Bất kể cuộc sống sau này có ra sao, ít nhất là vào giờ phút này, trong tương lai của nam nhân này là có mình. “Tối nay trở về, chúng ta cần dùng cơm cùng với mọi người không?” Ngồi trên xe ngựa lảo đảo, có thể cảm nhận được ngoài cửa xe người đến người đi tấp nập, cửa hàng nhiều vô kể, nhưng một lúc lâu vẫn sẽ thấy rất nhàm chán. Trầm Thịnh Khuynh cười nói ” Không cần. Chúng ta trở về thì đi thỉnh an tổ mẫu cùng với phụ thân và mẫu thân. Sau đó sẽ nói ngồi xe cả ngày, mệt nhọc thân thể, mong người chiếu cố, hai ba ngày sau em đều có thể lười tránh.” Ninh Hiểu Phong thở phào một cái ” Như vậy tốt quá, như vậy ta sẽ có nhiều thời gian để có thể chế tạo được nhiều hương liệu. Hương chế tạo cũng không thể trực tiếp dùng luôn, còn cần nén đến một thời gian nhất định mới có thể dùng. Cho nên làm được càng sớm thì càng tốt. Ta còn định xuất một số hương phấn khác, nếu mẹ ra tiếp quản, ta phải nghĩ ra tất cả giá phẩm hàng bán trong quầy phù hợp. Trầm Thịnh Khuynh nhìn ánh mắt của Ninh Hiểu Phong sáng lên, bản thân cũng hăng hái lên nhiều ” Cũng tốt. Ta lại ẩn đi mấy ngày, thời gian này thỉnh cầu cha tới Khánh Văn Đường để nhìn sổ sách một chút cũng tốt.” Ninh Hiểu Phong thấy Trầm Thịnh Nghiêng dáng vẻ đầy bản lĩnh, không nhịn được tò mò mà hỏi ” Việc kinh doanh làm ăn của Trầm Gia ngươi nắm chắc trong lòng bàn tay phải không a?” Âm thanh bên tai cùng với hơi thở nhẹ nhàng làm trái tim Trầm Đại thiếu gia thấp thỏm dõi theo, lần đầu tiên hắn có thể cảm nhận được loại hương vị này, lại phần nào hiểu được chút vì sao vị Nhị đệ Trầm Thịnh Hồng đã cưới tiểu thiếp từ mười lăm, người đại ca này đến chính thất còn chưa cưới, hắn thì đã có tận 4 thiếp thất, chứ nói gì mà nha hoàn thông phòng. Cũng may là sợ tổ mẫu và cha nên hắn không sinh hài tử, nếu không trưởng tôn của Trầm gia mà lại sinh ra từ tiểu thiếp của Nhị thiếu gia thì mất mặt vô cùng.” Dĩ nhiên là như vậy. Nếu không phải thế ta và mẹ có lẽ thật sự bị người ta áp bức xâu xé, ngày thành hôn của ta và em cũng không có đến.” Ninh Hiểu Phong thở dài ” Làm khó ngươi và mẹ rồi. Vậy khi nào ta có thể đi thăm mẹ ta?” Trầm Thịnh Khuynh trả lời ” Em đừng vội, nơi đó là gia trang của riêng ta, người ở đó đều là tâm phúc của ta cả, mẹ qua đó ở dĩ nhiên phải là chủ mẫu được phục vụ, sẽ không có người nào dám lạnh nhạt với bà ấy.” “Ta ngược lại không phải là không yên tâm. Chính là mẹ không rõ tình cảnh của ta, hôm nay cũng không thể nói được mấy câu. Hơn nữa, chuyện chúng ta mở tiệm dù sao cũng phải để cho bà ấy có tính toán trước trong lòng.” “Là lý này. Em lấy ra hương phấn tốt đưa tới mẹ trước mới phải. Hơn nữa vật này tốt xấu dù sao cũng phải để cho người trước thử qua mới biết, cũng không thể gấp gáp.” Dọc đường hai người nhỏ giọng rỉ tai trò chuyện, Ninh Hiểu Phong không cảm thấy gì cả nhưng với Trầm Thịnh Khuynh hướng trao đổi thế này rất hài lòng. Nhất là vẻ mặt dần ửng đỏ của Ninh Hiểu Phong, hắn đều có thể khẳng định rằng với vị thê tử này cũng không hẳn là không có chút cảm giác gì. Ít nhất là khi tiếp xúc lúc này có cảm giác xấu hổ. Trở lại cửa lớn nhà Thẩm Gia, Thẩm Thịnh Khuynh xuống xe trước, rồi sau đó tự mình đỡ Ninh Hiểu Phong xuống. Người canh cửa nhìn thấy màn này, đã kinh ngạc vô cùng với độ yêu thương mà Đại thiếu gia đối với Đại thiếu nãi nãi. Ngày thường bệnh ốm, Đại thiếu gia bây giờ ngồi xe ngựa về sắc mặt đỏ thắm khí tức ổn định, còn có thể từ trên xe ngựa nhảy xuống mà đỡ Đại thiếu nãi nãi. Xem ra việc Đại thiếu nãi nãi tới xung hỉ quả nhiên là hai người họ hạnh phúc nồng hậu. Người làm chính là một lòng như vậy, chủ tử đối tốt với ai, bọn họ tự nhiên sẽ cung kính với người đó. Ninh Hiểu Phong hoàn toàn không biết rằng Thẩm Thịnh Khuynh đã từ từ để cho những người hầu cửa kia vốn coi thường y là nam thê đến xung hỉ, biết rằng Đại thiếu nãi nãi có ở trong tim của Đại thiếu, nhất định phải cung kính y mới được. Nghe tin Thẩm Thịnh Khuynh cùng Ninh Hiểu Phong quay về, Lưu thị hỏi trước người báo tin là Vưu Nhị ” Phía Đại thiếu gia trông thế nào?” Vưu Nhị vốn là một người quét dọn viện và là một gã sai vặt, bất quá bởi vì miệng ngọt lại cẩn thận, đã lọt mắt nhìn của Lưu thị, cho nên đã đổi qua làm một tiểu đầu mục ở hộ viện, vì vậy trong phủ có gió thổi cỏ lay gì đi nữa hắn cũng vội về bẩm báo với Lưu thị. Mà nói với hắn, Lưu thị cũng là có phần tin ” Nói về chuyện trở về, Đại thiếu gia nhìn khí sắc không tệ, lại nhảy từ trên xe ngựa xuống để đỡ Đại thiếu nãi nãi nữa. Nô tài cảm thấy, Đại thiếu gia xương cốt thân thể ngày một đồng nhất, ngày càng tốt lên.” Tay Lưu thị siết chặc lại, vẻ mặt cũng nhăn theo, giận đến run lẩy bẩy ” Làm sao mà có thể khỏe nhanh như vậy! Tháng trước còn vẻ sống chết khó nói! Ninh Phức kia là mang theo tiên khí mà đến sao!” Đại nha hoàn Phượng Chi bên cạnh Lưu thị hơi nhíu mày, sau đó ghé tai Lưu thị nói ” Nhị phu nhân, người nói, có thể là Đại thiếu gia vẫn đang luôn lừa gạt chúng ta không?” Lưu thị cũng nhíu mày, nhưng nàng là không tin cái giả thuyết này ” Những thầy lang kia đều là do bên ta tìm tới, còn có những thứ ngày thường ở đó, Thẩm Thịnh Khuynh sao có thể giả bộ mà bệnh được?” Vưu Nhị tiến lên hai bước, thanh âm cũng giảm thấp xuống một chút ” Vậy có phải Đại thiếu gia biết những chuyện này, cho nên bên đó có chuẩn bị không?” Lưu thị không trả lời, nhưng nhìn tình cảnh này cũng chỉ là Vưu Nhị suy đoán một cái. Lúc này lòng căm hận của nàng lại hơn thêm 3 phần. Thẩm Thịnh Khuynh thân thể khỏe lên như vậy thì công sức thị kinh doanh nhiều năm như thế có thể sẽ thành công cốc, con trai của thị cũng sẽ không có khả năng trở thành người thừa kế của Thẩm gia. Nhưng nếu như Thẩm Thịnh Khuynh là vì biết mình đang có ý gì nên sớm đã đề phòng, vậy trong tay hắn không phải là có chứng cứ sao? Nếu là có, vậy thì cũng không chỉ là vây quanh việc tài sản tiền bạc như vậy. Phượng Chi thấy Lưu Thị không mở miệng, ả cũng không nhịn được mà đề nghị ” Nhị phu nhân, chúng ta không thể ngồi mà chờ chết a! Làm sao đi nữa cũng phải nghĩ cách, nếu không Đại thiếu gia nếu tiếp quản chuyện làm ăn, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia nhà chúng ta phải làm thế nào đây?” Nhắc tới hai đứa con trai, tâm Lưu thị dao động một cái “Chuyện này cũng không thể quá lỗ mãng. Trước hết xem xét chút bên Thẩm Thịnh Khuynh thế nào rồi nói sao. Nhất thời tinh thần phấn chấn, chân tay khỏe mạnh cũng không phải là không thể. Chờ mấy ngày nữa nếu như hắn vẫn như vậy, chúng ta liền tìm biện pháp. Có điều gần đây cũng có thể là từ Ninh Phức mà ra. Hắn là con thứ từ một thiếp nhỏ không được cưng chiều, có thể biết chút gì đó, sợ là Thẩm Thịnh Khuynh cũng sẽ bị hắn dụ giống như cách nương của hắn giở thủ đoạn để bò lên giường vậy. Nếu hắn phạm lỗi vài lần, Thẩm Thịnh Khuynh mà muốn che chở, lão gia cùng với lão phu nhân cũng không nguyện ý. Đến lúc đó Thẩm Thịnh Khuynh cũng xui xẻo theo. Dẫu gì hắn ở trong viện kia cũng sẽ không được êm đềm và hòa thuận như vậy. Chỉ cần ở bên kia hắn nháo lên, Kiều thị kia thân thể không tốt liền có thể sẽ bị hắn làm tức chết!” Vưu Nhị lập tức nịnh nọt mấy câu ” Nhị phu nhân người quả nhiên là nữ trung hào kiệt, mấy thứ mưu kế nhỏ này thực sự nô tài bôi phục. Người có tiểu ý gì muốn phân phó, nô tài nguyện không chối từ!” Lưu thị đưa ngón tay ra, xoa xoa chút hai bên trán ” Ngày nào đó sẽ nói cho kẻ lém lỉnh là ngươi. Mau mau cút xuống dưới đi. Nếu có chuyện ta sẽ sai Phượng Chi đi tìm ngươi. Đến lúc cần dùng tới ngươi, ngươi muốn tránh để lười cũng không được đâu.” Thẩm Thịnh Khuynh cùng với Ninh Hiểu Phong trở lại viện, rửa mặt một cái rồi thay y phục, sau đó chính là đi vấn an tổ mẫu và cha mẹ. Lão phu nhân vẫn là dáng vẻ lãnh đạm như trước, nhưng nhìn thân thể Thẩm Thịnh Khuynh đã tốt hơn nhiều, ngược lại là nói nhiều thêm mấy câu. Lần này Ninh Hiểu Phong không cần trông sắc mặt mà nghe lời, khi đi từ viện của lão phu nhân ra, y thở phào một cái. Song lại theo qua viện của Thẩm lão gia, nếu so với bên của lão phu nhân thì bên này càng khó chịu trong lòng hơn. Bởi vì chỗ Lưu thị ở là ở đó, bọn họ ở sân còn nghe được trong phòng vừa cười vừa nói. Đây đối với Thẩm Thịnh Khuynh mà nói quả thực có chút chói tai, nhưng cũng không thể làm gì. Thấy dáng vẻ tinh thần dồi dào của con trai, Thẩm lão gia thật sự cao hứng lên ” Con thân thể không những tốt mà lại ngày càng mạnh hơn.” Thẩm Thịnh Khuynh mỉm cười ” Là Ninh Phức chú tâm chăm sóc cho con. Hơn nữa, giống như Ninh Phức nói, ăn nhiều thịt một chút đúng là cảm thấy khí lực tốt lên không ít. Chẳng qua là do hôm nay trên xe ngựa lắc lư quá, thân thể vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nên nhi tử muốn xin phép phụ thân mấy ngày tới miễn cho con và Ninh Phức. Mấy ngày nay đi qua lại, nhi tử có chút không chịu nổi, phải để cho Ninh Phức săn sóc nhiều hơn.” Thẩm lão gia chính là có chút hồ đồ, phần nào đau lòng cho con trai. Huống chi chính hắn cũng không thích mỗi ngày đều câu lệ cuộc sống, đến bản thân một tháng cũng chỉ qua vấn an mẹ mấy lần. Con trai và con dâu ngày ngày tới thỉnh an, hắn ngược lại còn thấy có phần ồn ào. Vì vậy dứt khoát liền đem ý lòng mà nói ra ” Người một nhà không cần quy củ như vậy. Huống chi thân thể con vừa mới khởi sắc. Không cần thỉnh an mấy ngày tới, ta và mẹ con từ nay về sau thì cũng không cần ngày ngày sáng tối tới thỉnh an. Hai đứa một đứa có nhiều thời gian học xử lí làm ăn, một đứa phải nhanh học quản lí nội trạch. Những việc này quan trọng cần dành nhiều thời gian hơn. Lời tổ mẫu nói chỉ cần nghe ý của bà ấy là được.” Không nghĩ tới kết quả là như vậy, Thẩm Thịnh Khuynh cũng có chút bất ngờ. Song nghĩ đến tính tình của cha, hắn chỉ có thể thở dài trong lòng. Bất kể là không muốn phiền toái thì cũng không muốn mỗi ngày thấy mình. Tóm lại tâm tình của người cũng sẽ không tốt ” Vậy thì cảm ơn cha đã quan tâm rồi.” Lúc này Lưu thị cười tếu chen vào nói ” Lão gia, ngài bây giờ miễn vấn an thế này, sợ là ngày sau này chúng ta cũng khó thấy được tâm tư xảo diệu của Đại thiếu nãi nãi. Ngài hôm nay cũng không phải nhắc đi nhắc lại rằng cơm gà của Đại thiếu nãi nãi hôm qua vị vô cùng được, không biết Đại thiếu nãi nãi còn có cái thực đan tốt a?” Lời này đối với Ninh Hiểu Phong mà nói không lớn không được. Thẩm Thịnh Khuynh nghe xong lỗ tai cũng liền hết sức khó chịu. Lẽ nào mà vị thê tử hắn cưới về đàng hoàng, há nào lại có thể sai sử như một người đầu bếp. Lời này nếu là cha chính miệng nói ra thì thôi, con dâu hiếu thuận với nhà chồng là lẽ bất di bất dịch. Còn Lưu di nương coi như là cái thứ gì đâu, nhiều nhất chỉ như nửa chủ tử thôi! Không đợi Thẩm Thịnh Khuynh mở miệng, lần này Ninh Hiểu Phong nói chuyện “Phụ thân yêu thích, ta tự nhiên sẽ giao viết ra phương thức nấu ăn. Cũng là Lưu di nương săn sóc phụ thân đã nhắc nhở, nếu không phải thế thì ta cũng không nghĩ tới cái này. Không bằng ta viết ta phương thức nấu ăn ra liền giao cho Lưu di nương đi a? Thời điểm đó Lưu di nương tự mình được xuống bếp làm cho phụ thân, nhất định càng yêu thích.” Thẩm lão gia vừa nghe lời này, lập tức nở nụ cười. “Ý này của Phức Nhi thực tốt. Lần này có phương pháp nấu ăn tinh xảo của Phức Nhi, nàng cũng cho ta nếm thử tay nghề. Thoáng một cái cũng đã 10 năm rồi chưa thử lại món ăn chính tay nàng nấu.” Họ Lưu mười mấy năm chưa từng động tay mà làm canh thang, còn có thể nói một cách đường đường chính chính rằng mười ngón không dính nước mùa xuân, món của Ninh Hiểu Phong nàng không làm không được, không làm tốt càng không được. Vốn là dằn mặt Ninh Hiểu Phong một chút, mặt khác nàng cũng không tin thứ tử thất sủng ở Ninh sao có thể có cái gì gọi là thực đơn ngon. Mặc dù có thì chính mình có dằn hắn một cái, không ngờ rằng lại bị Ninh Phức đem quật ngược lại. Thẩm Thịnh Khuynh không nghĩ tới Ninh Hiểu Phong cư nhiên nói như vậy, hắn nhất thời liền lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Đứa con trai này cũng có mượn chút phước của phụ thân, Phức Nhi đến đây đều biết chút gì gọi là ăn uống ngon. Nói không chừng cái này đó là mỹ thực, nhi tử bệnh có thể tốt khỏe lên rồi đó.” Thẩm lão gia tính tham ăn thích chơi không thích quy củ. Bây giờ con trai lớn có thể ở trước mặt mình thả lỏng nói giỡn, hắn là thật tâm vui mừng. “Nếu thật là như vậy, Phức Nhi chính là đại công thần của Thẩm gia chúng ta rồi!” Xung Hỉ 15 Reads 1,586,839Votes 126,009Parts 149Complete, First published Mar 19, 2021Table of contentsFri, Mar 19, 2021Sat, Mar 20, 2021Chương 2 Vương gia thê thảm quá!Sat, Mar 20, 2021Chương 3 Ta sẽ giúp ngươiWed, Mar 24, 2021Thu, Mar 25, 2021Fri, Mar 26, 2021 Chương 6 Vương phi điên rồiSun, Mar 28, 2021Chương 7 Đại Công Tử bị bệnhTue, Mar 30, 2021Chương 8 Giấc mộng hoàng lươngWed, Mar 31, 2021Thu, Apr 1, 2021Chương 10 Từng bước thân cậnFri, Apr 2, 2021Chương 11 Đồng nhân bất đồng mệnhSun, Apr 4, 2021Sun, Apr 4, 2021Mon, Apr 5, 2021Chương 14 Thái phó Hàn ThiềnWed, Apr 7, 2021Chương 15. Vĩnh An Vương trở lạiThu, Apr 8, 2021Fri, Apr 9, 2021Sun, Apr 11, 2021Mon, Apr 12, 2021Tue, Apr 13, 2021Chương 20. Ai là Tiểu Bạch Kiểm*Thu, Apr 15, 2021Chương 21. Ta là chỗ dựa cho ngươiMon, Apr 19, 2021Wed, Apr 21, 2021Chương 23. Không hổ là Vương Gia!Thu, Apr 22, 2021Chương 24. Huynh đệ duyên mỏngSat, Apr 24, 2021Chương 25. Ngài ám chỉ điều gì?Sun, Apr 25, 2021Chương 26. Trẫm sẽ không để cho ngươi toại nguyện Tue, Apr 27, 2021Chương 27. Ông bỏ chân giò, bà thò chai rượu*Wed, Apr 28, 2021Thu, Apr 29, 2021Chương 29. Vương gia không ổnFri, Apr 30, 2021Chương 30. Vương gia thay đổiSat, May 1, 2021Chương 31. Có gia có thất*Sun, May 2, 2021Wed, May 5, 2021Chương 33. Vị Châu có Vĩnh An vươngSat, May 8, 2021Chương 34. Uống say dằn vặt ngườiSat, May 8, 2021Chương 35. Tiến thoái lưỡng nanMon, May 10, 2021Chương 36. Kịch bản nên dùngTue, May 11, 2021Thu, May 20, 2021Chương 38. Này cũng có thể?Sun, May 23, 2021Chương 39. Người trong lòngMon, May 24, 2021Wed, May 26, 2021Chương 41. Vĩnh An Vương không cần mặt mũiThu, May 27, 2021Chương 42. Hai ngày tiệc rượuFri, May 28, 2021Sat, May 29, 2021Chương 44. Sốt ruột che chở cho thê tửTue, Jun 1, 2021Wed, Jun 2, 2021Chương 46. Âm thầm giúp đỡThu, Jun 3, 2021Chương 47. Điều này không giống như ta nghĩFri, Jun 4, 2021Chương 48. Nguyện cùng quân đồng hànhSun, Jun 6, 2021Chương 49. Cho dù phát sinh chuyện gì, ta vẫn là đại ca của đệMon, Jun 7, 2021Tue, Jun 8, 2021Wed, Jun 9, 2021Thu, Jun 10, 2021Chương 53. Gọi ta một tiếng lão sưSat, Jun 12, 2021Chương 54. Ngự giá thân chinhSun, Jun 13, 2021Mon, Jun 14, 2021Chương 56. Ôn tuyền sơn trangTue, Jun 15, 2021Chương 57. Uống chút thuốcWed, Jun 16, 2021Thu, Jun 17, 2021Fri, Jun 18, 2021Chương 60. Khởi tử hồi sinhSat, Jun 19, 2021Sun, Jun 20, 2021Mon, Jun 21, 2021Tue, Jun 22, 2021Wed, Jun 23, 2021Thu, Jun 24, 2021Fri, Jun 25, 2021Mon, Jun 28, 2021Tue, Jun 29, 2021Wed, Jun 30, 2021Chương 70. Vương gia có tâm sựThu, Jul 1, 2021Fri, Jul 2, 2021Sat, Jul 3, 2021Mon, Jul 5, 2021Tue, Jul 6, 2021Tue, Jul 6, 2021Chương 76. Bọ ngựa bắt veWed, Jul 7, 2021Wed, Jul 7, 2021Chương 78. Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với taThu, Jul 8, 2021Thu, Jul 8, 2021Fri, Jul 9, 2021Fri, Jul 9, 2021Sat, Jul 10, 2021Mon, Jul 12, 2021Mon, Jul 12, 2021Tue, Jul 13, 2021Wed, Jul 14, 2021Wed, Jul 14, 2021Sat, Jul 17, 2021Sat, Jul 17, 2021Sat, Jul 17, 2021Mon, Jul 19, 2021Mon, Jul 19, 2021Wed, Jul 21, 2021Chương 94. Chiếm được Chu Câu TrấnFri, Jul 23, 2021Chương 95. Ngươi có nhớ ta không?Fri, Jul 23, 2021Sat, Jul 24, 2021Chương 97 Ngươi mới là cẩuSun, Jul 25, 2021Sun, Jul 25, 2021Chương 99 Vương gia không đượcTue, Jul 27, 2021Tue, Jul 27, 2021Chương 101 Giúp nạn thiên taiTue, Aug 3, 2021Tue, Aug 3, 2021Chương 103 Gậy ông đập lưng ôngTue, Aug 3, 2021Chương 104. Phá thành Vị ChâuTue, Aug 3, 2021Chương 105 Dùng hài cốt của các ngươi, bảo vệ bách tính của ta!Tue, Aug 3, 2021Tue, Aug 3, 2021Tue, Aug 3, 2021Tue, Aug 3, 2021Chương 109 Hội hoa đăng đêm Nguyên TiêuTue, Aug 3, 2021Chương 110 Tiền Thái tử Lý Tốn Tue, Aug 3, 2021Wed, Aug 11, 2021Wed, Aug 11, 2021Wed, Aug 11, 2021Wed, Aug 11, 2021Wed, Aug 11, 2021Wed, Aug 11, 2021Wed, Aug 11, 2021Wed, Aug 11, 2021Chương 119 Phá thành Ký ChâuWed, Aug 11, 2021Chương 120 Thời điểm nổi gióThu, Aug 19, 2021Thu, Aug 19, 2021Chương 122 Thâu thiên hoán nhật*Thu, Aug 19, 2021Thu, Aug 19, 2021Chương 124 Người người hô đánhThu, Aug 19, 2021Chương 125 Bệ hạ đi thanh thảnSun, Aug 22, 2021Chương 126 Báo thù rửa hậnSun, Aug 22, 2021Tue, Aug 24, 2021Chương 128 Hàn Thiền bi aiTue, Aug 24, 2021Chương 129 Đại ca cho ta chỗ dựaTue, Aug 24, 2021Tue, Aug 24, 2021Chương 131 Thái hậu Nam ViệtTue, Aug 24, 2021Tue, Aug 24, 2021Chương 133 Hiệu ứng bươm bướmTue, Aug 24, 2021Tue, Aug 24, 2021Chương 135 Đại điển đăng cơTue, Aug 24, 2021Thu, Aug 26, 2021Thu, Aug 26, 2021Thu, Aug 26, 2021Thu, Aug 26, 2021Chương 140 Vương đình Nam Việt Thu, Aug 26, 2021Chương 141 Chiến thắng hồi kinhThu, Aug 26, 2021Chương 142 Sáng tỏ thân thếThu, Aug 26, 2021Thu, Aug 26, 2021Chương 144 Thế nào là quốc?Thu, Aug 26, 2021Chương 145 Hoàn chính vănThu, Aug 26, 2021Chương 146 Phiên ngoại mộtSat, Aug 28, 2021Chương 147 Phiên ngoại haiSun, Aug 29, 2021Chương 148 Phiên ngoại baSun, Aug 29, 2021Tên truyện Xung Hỉ 冲喜[重生] Tác giả Tú Sinh 绣生 Nguồn raw Editor San, Mei Công Tử Độ dài 145 chương chính văn + 3 phiên ngoại Ngày bắt đầu 21/03/2021 Ngày kết thúc 29/08/2021 Thể loại Cung đình hầu tước, cổ trang, trọng sinh, điềm văn, sảng văn, chủ thụ, ngọt sủng, ôn nhu đại mỹ nhân thụ x thiết huyết tàn nhẫn Chiến Thần công. Một câu tóm tắt Từ nay về sau, ta che chở ngươi. Dàn ý Thân ở nghịch cảnh cũng không quên giữ vững bản tâm. Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup dưới mọi hình thức. - Cảm ơn Kho tàng đam mỹ về bản raw. <3 <3 <3 Mình không biết gì về tiếng Trung, đọc raw thấy nội dung thú vị và chưa có nhà làm nên muốn bắt tay vào edit. Nếu thấy lỗi sai cũng đừng nặng lời với mình nhé, mình luôn đón nhận những góp ý chân thành. Nhà mình edit theo tâm trạng, có thể là mỗi ngày 1 chương, hoặc cách ngày 1 chương hoặc mấy ngày 1 chương. Nhưng cam đoan là 1 tuần sẽ có ít nhất 2 chương cho các nàng đọc. Các nàng đọc và thả sao cho chúng tớ nhé. Cảm ơn các nàng. *cúi đầu cảm ơn*51danmei Trong phòng đốt lò sưởi, Diệp Vân Đình ngủ một giấc này đến thập phần an ổn. Chỉ là ngủ thẳng đến nửa đêm, lại mơ hồ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng động lạch cạch, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ ngồi ở bên giường, đang cúi đầu chỉnh vạt áo.“Làm sao vậy?” Y liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời bên ngoài vẫn tối om om, trời còn chưa sáng.“Chim ưng trở lại rồi.” Lý Phượng Kỳ nói “Đánh thức ngươi sao? Nếu tỉnh rồi, vậy cùng ta cùng đi chứ?”Chim ưng trở lại…Diệp Vân Đình hôn hôn trầm trầm buồn ngủ thoáng chốc bị câu nói này làm kinh sợ mất sạch, y lưu loát đứng dậy, đi lấy áo ngoài phủ thêm “Ta đi chung với ngươi.”Lúc này Lý Phượng Kỳ đã ngồi xuống xe lăn, hắn nhẹ nhàng gật đầu, chuyển động ghế lăn hướng ra bên ngoài “Người ở trong thư phòng.”Cùng trở về với chim ưng, còn có đệ đệ của phó đô đốc Chu Văn, Chu Liệt năm nay hai mươi tám, là trường sử của phủ đô đốc Bắc Cương, chủ quản nội vụ trong phủ đô đốc. Chu Văn là phó đô đốc, phụ trách phòng vệ biên quan, không có quân lệnh không được về kinh. Lần này nhất định là có chuyện khẩn yếu mới phái Chu Liệt về Vân Đình theo Lý Phượng Kỳ đến thư phòng, chỉ thấy một tráng hán khôi ngô chờ ở trong đó, trên cánh tay hắn có đậu một con chim ưng quen Liệt nhìn thấy Lý Phượng Kỳ, liền vội vàng tiến lên hành lễ, miệng gọi Vương gia. Đến lúc nhìn thấy Diệp Vân Đình, liền dừng một chút, toát ra nghi hoặc hỏi “Vị này là?” Tiểu công tử này nhìn ngoan ngoãn biết điều, da non thịt mềm, khác hẳn thô hán tử ngày ngày lăn lộn trên sa trường bọn cạnh Vương gia lại vẫn chứa được tiểu bạch kiểm bậc này?Chu Liệt xoi mói liếc nhìn Diệp Vân Đình một cái, nghĩ thầm, xương cốt thân thể này chắc cũng không chịu nổi một cước của Vương gia đâu a?Nhưng lại nghĩ Vương gia bây giờ ngồi ghế lăn đấy, cũng không thể nhấc chân đạp được, chẳng trách tiểu bạch kiểm yếu đuối mong manh này còn có thể sống yên ổn. Hắn chà chà trong lòng hai tiếng, đồng tình nhìn Diệp Vân Đình thêm một cái, nghĩ thầm, chờ Vương gia dưỡng khỏe thân thể, tên mặt trắng này nói không chừng liền muốn bỏ thể ở bên cạnh Vương gia lâu dài, vẫn chỉ có mấy kẻ già đời da dày thịt béo bọn Vân Đình thấy mắt hắn đầy đồng tình mà nhìn mình, biểu tình từ từ nghi hoặc. Nhưng y vẫn chủ động báo họ tên “Diệp Vân Đình.”Chu Liệt phân biệt rõ một chút, nghĩ thầm cái tên này hình như có chút quen tai. Nhưng ngẫm nghĩ liền không nhớ ra từng nghe thấy ở chỗ nào, đơn giản liền không xoắn xuýt nữa, đóng cửa phòng lại nói chính bưng một cái hộp gỗ đen thùi lùi từ phía sau ra, hùng hùng hổ hổ nói “Lần này nhờ có Vương gia cho chim ưng truyền tin, nếu không sợ là đại ca đã thật sự trúng gian kế.”Chu Liệt nói, trước mấy ngày nhận được mật thư của Lý Phượng Kỳ, hoàng đế phái Triệu Viêm dẫn một nhóm giám quân tới phủ đô đốc Bắc mấy doanh trại chi viện cho biên cương Bắc Chiêu đều có giám quân tọa trấn, chỉ có Bắc Cương chưa từng có giám lúc lão Vĩnh An vương còn tại thế, Thành Tông hoàng đế thập phần tín nhiệm hắn, chưa bao giờ phái giám quân tới cản tay. Cho nên sau đó lão Vĩnh An vương mất, Lý Phượng Kỳ kế tục tước vị Vĩnh An vương, bằng quân công ngồi lên vị trí đại đô đốc Bắc Cương, trong quân Bắc Cương cũng chưa từng thiết trí giám Tung bỗng nhiên phái Triệu Viêm, trung úy Thần Sách quân tới phủ đô đốc Bắc Cương làm giám quân, chỉ riêng chuyện này đã đầy kỳ lạ. Chu Văn nghi ngờ trong kinh thành xảy ra chuyện, nhưng vài lần phái người tìm hiểu lại chỉ nhận được chút tin tức vô căn cứ. Có tin nói Vĩnh An vương trúng độc không còn sống được lâu nữa. Cũng có tin nói Vĩnh An vương bị đâm bỏ mình… Nói chung không có lấy một lời giải thích thiết Triệu Viêm làm việc trong quân càng là không coi ai ra gì, quái đản đến cực điểm, Chu Văn càng ngày càng nghi ngờ, liền làm vui lòng chuốc say Triệu Viêm, mới từ miệng hắn hỏi được tin tức xác Viêm say rượu nói, Vĩnh An vương công cao chấn chủ, hoàng đế coi hắn là cái đinh trong mắt lâu rồi, bây giờ trúng độc là đúng ý hoàng đế, dùng danh dưỡng bệnh nhốt người trong Vương phủ, rồi lại cố ý không phái y quan trị liệu. Trước khi hắn động thân đến Bắc Cương có nghe nói, Vĩnh An vương ngông cuồng tự đại chỉ có thể như phế nhân nằm trên giường kéo dài hơi tàn, đã không còn sống được mấy ngày nữa. Mà Huyền Giáp quân dưới trướng Vĩnh An vương, thậm chí toàn bộ quân Bắc Cương, đều sẽ thành vật trong túi hoàng Văn tuy lớn hơn Lý Phượng Kỳ vài tuổi, lại luôn luôn chịu phục hắn. Những huynh đệ đi theo bọn họ, người nào không phải theo chân Lý Phượng Kỳ đánh từ trong núi thây biển máu mà ra?Sau khi nghe Triệu Viêm nói, Chu Văn khí huyết dâng lên đầu, liền muốn điểm binh mã kéo về kinh thành cứu Lý Phượng Văn là kẻ thô lỗ, tính tình cũng kích động, hơn nữa cuộc đời không chịu được nhất nghe thấy ai chửi bới Vĩnh An vương, mấy câu nói của Triệu Viêm đã hoàn toàn câu lên cơn giận của hắn. Nhưng Chu Liệt làm việc lại ổn thỏa hơn, hắn luôn cảm thấy mấy sự kiện này đều lộ ra vẻ tà môn, liền thuyết phục mấy tướng lĩnh khác cùng đè Chu Văn kích động lại, chuẩn bị trước tiên bí mật phái người về kinh tìm hiểu tin tức, sau khi có tin tức xác thật lại mưu tính bước hành động kế biết thám tử mới vừa phái đi mấy ngày, bọn họ liền phát hiện chim ưng trong phủ đô đốc, và cả mật thư trên đùi chim khi xem thư xong, Chu Văn xác định Lý Phượng Kỳ tạm thời không có chuyện gì, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, mấy tướng lĩnh đem đầu đuôi câu chuyện hợp lại, liền phát hiện việc này không đúng…… bọn họ thiếu chút nữa đã rơi vào bẫy của Triệu họ nín giận không lập tức phát tác, mà phái người trong bóng tối nhìn chằm chằm Triệu Viêm. Lại bất ngờ phát hiện, mấy ngày nay Triệu Viêm vậy mà vẫn luôn thư từ qua lại với Ân họ bất động thanh sắc tìm hiểu nguồn gốc tiếp tục điều tra, liền phát hiện trong núi chỗ giao giới giữa Vị Châu và Ký Châu, lén lút tập kết mấy vạn quân Ký Châu là địa bàn cai quản của phủ đô đốc Vân Dung, mà đại đô đốc Âm Tiếu Chi của phủ đô đốc Vân Dung, chính là tâm phúc của hoàng giờ phút này, trong núi từ Vị Châu đến Ký Châu giấu số lượng lớn quân Ký Châu đã nói rõ vấn này bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, vậy là hoàng đế cố ý phái Triệu Viêm đến đây gây mâu thuẫn, dẫn bọn họ khởi binh giết về kinh thành. Đến lúc đó nếu hoàng đế úp cho cái mũ tạo phản, quân mai phục trong núi Ký Châu liền có thể quang minh chính đại phục kích bọn họ, còn có thể dùng mỹ danh dẹp phản Văn lúc trước kích động không nghĩ tiểu hoàng đế có thể tàn nhẫn như vậy, hắn nghĩ tự mình điểm chỉnh tề mười vạn Huyền Giáp quân dòng chính, sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm đó hắn mới lập tức phái Chu Liệt cố gắng chạy về kinh thành càng nhanh càng tốt, gặp mặt Lý Phượng Kỳ xác định tình Phượng Kỳ tất nhiên biết rõ tính tình Chu Văn kích động hỏng việc, lạnh lùng nói “Việc này cũng có thể khiến hắn nhớ thật lâu, miễn cho lần sau lại rơi vào bẫy của người khác.”Chu Liệt gật đầu liên tục, cũng không dám cầu xin cho đại ca, mở hộp gỗ cầm trong tay ra, nâng đến trước mặt Lý Phượng Kỳ “Sau khi chúng ta lấy được chứng cứ, lợi dụng danh đầu độc quân tâm chém chết Triệu Viêm, ta đặc biệt mang đầu hắn đến. Còn có một bức thư chứng cứ, Vương gia xem muốn xử trí như thế nào.”Bên trong hộp gỗ, cái đầu Triệu Viêm hai mắt trừng trừng, chết không nhắm Phượng Kỳ theo bản năng liếc nhìn Diệp Vân Đình bên cạnh, thấy mặt y không sợ hãi, mới suy tư một phen rồi nói “Ngươi truyền tin cho Ngũ Canh, bảo hắn chuẩn bị kiệu chuẩn bị vào triều. Nếu chứng cứ đều đầy đủ hết, vậy vội không đuổi muộn, ta tự mình đi tặng cho Lý Tung một cái đại lễ.”Nói xong khóe miệng lạnh lùng phủi quăng “Ta về phòng trước thay triều phục.”Dứt lời liền gọi Diệp Vân Đình cùng về Vân Đình dừng bước chân một chút, tiến lên hỏi Chu Liệt đòi chim ưng “Chim ưng đã Full nhiệm vụ, tướng quân giao nó cho ta đi.”“Chim ưng này là của ngươi?” Chu Liệt giao con ưng cho y, nghi ngờ nói “Ta nhớ con ưng này bị người nhà họ Ân mang về, làm sao lại ở trong tay ngươi?”“Là ta mượn tới, bây giờ nhiệm vụ Full, cũng nên trả lại.”Chu Liệt bừng tỉnh, cười vang nói “Vậy là ngươi đã giúp một đại ân. Muốn tìm được một con chim ưng có thể truyền tin như thế cũng không dễ dàng.”Hắn vốn cảm thấy Diệp Vân Đình nhìn như tiểu bạch kiểm, không nghĩ vậy mà còn ra sức lớn như vậy. Chẳng trách Vương gia mang người theo bên cạnh, thì ra là ân ân nhân của Vương gia, vậy dĩ nhiên cũng là ân nhân của hắn. Thần sắc Chu Liệt đối với y nhiều hơn mấy phần thân cận, ỷ vào vóc người cao hơn y, hắn giơ tay khoác vai y nói “Nếu cùng ở dưới trướng Vương gia, vậy đều là huynh đệ, chờ ngày khác rảnh rỗi, ca ca mời ngươi uống rượu.”“…” Diệp Vân Đình chần chừ một lúc, không biết có nên nói cho hắn biết, kỳ thực mình vẫn là Vĩnh An vương phi trên danh nghĩa hay như vậy một chần chờ một lúc, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ đi tới cửa quay đầu lại, ngữ khí khó lường hỏi “Chu Liệt, ngươi là ca ca của ai?”Chu Liệt mờ mịt nhìn thẳng hắn, không biết lời này có vấn đề gì, do dự do dự nói “Diệp công tử nhìn nhiều nhất cũng mới nhược quán, ta lớn hơn y vài tuổi…”Tự xưng là ca ca của người ta cũng không thành vấn đề chứ hả……?“Ta thấy ngươi là ở Bắc Cương lâu quá, đầu óc cũng chậm chạp.” Lý Phượng Kỳ xì khinh bỉ một tiếng “Vừa vặn vương phủ thiếu nhân thủ, mấy ngày nay ngươi liền phụ trách quản lý công việc to nhỏ trong Vương phủ đi, cũng tiện dùng đầu óc nhiều hơn một chút.”Dứt lời vung tay áo một cái, gọi Diệp Vân Đình cùng rời Liệt không tìm được manh mối, không hiểu nói một câu làm sao cũng phải bị phạt. Hắn rập khuôn từng bước theo sát phía sau, không cam lòng mà ồn ào “Vương gia, ta là kẻ thô lỗ, nội vụ này còn phải tìm quản sự làm việc cẩn thận chu toàn mới được…”Lý Phượng Kỳ cũng không quay đầu lại, cùng Diệp Vân Đình trở về phòng Liệt đứng tại chỗ, nhìn hai người tiến vào trong phòng, rốt cục phát hiện ra vấn đề mình vẫn luôn lãng quên. Hắn tóm chặt thị nữ thắp đèn lồng hỏi “Diệp công tử kia đến cùng là thân phận gì?”Vương gia thường ngày ghét nhất gần người khác, làm sao thay quần áo còn phải gọi Diệp công tử cùng đi đây?Thị nữ kia thấy hắn dáng người cao lớn hung thần ác sát, có chút sợ hãi cúi thấp đầu, tiếng như muỗi kêu “Diệp, Diệp công tử? Ngài là nói Vương phi sao?”“…”Chu Liệt đôi mắt từ từ trừng lớn, cuối cùng vỗ đầu một cái, trong lòng than xong bạch kiểm văn nhược tuấn tú này, vậy mà lại là Vương trách hắn cảm thấy tên nghe quen tai. Sao có thể không quen tai?! Lúc hắn vừa tới Vương phủ, Ngũ Canh mở cửa cho hắn có nói, Vương gia bây giờ có một Vương phi xung hỉ, là đại công tử phủ Quốc công. Còn tên gọi là gì, lúc đó hắn chỉ lo đi tìm Vương gia, vào tai trái liền ra tai phải, căn bản không để trong Liệt từ từ tự giận mình, nghĩ thầm, bị phạt thì bị phạt đi, trái phải còn được làm ca ca của Vương phi một lúc, cũng không tính là chịu thiệt.*Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ trở về phòng, liền đem triều phục lấy ra cho Phượng Kỳ tự mình thay thường phục rộng rãi, đổi thành triều phục phiền phức trịnh phục màu tím đậm, trước ngực dùng kim tuyến thêu khổng tước, đai áo màu đen khoe ra đường eo mảnh mai khỏe khoắn, áo khoác lụa mỏng tím sẫm, lại phối hợp với túi cá vàng, tam lương quan, con ve vàng. Khí chất lỗi lạc, khó nén rực Vân Đình vuốt phẳng phần áo nhăn sau lưng cho hắn, có chút lo lắng nói “Nếu hôm nay Vương gia xuất hiện trên triều đình, nhất định sẽ gây nên đại sóng gió.”Ban ngày vừa mới dạo một vòng đường phố chính, tuyên cáo tính mạng không đáng lo, tiếp đó không chờ tuyên triệu, liền tự mình thượng với hoàng đế mà nói, không khác nào khiêu khích thẳng thừng.“Yên tâm.” Lý Phượng Kỳ bất động thanh sắc chỉnh lý tay áo rộng lớn, thong dong cười nói “Trong lòng ta hiểu rõ.”Phần đại lễ lâm triều hôm nay, cho dù Lý Tung không muốn, cũng phải khiến gã bóp mũi nhận lấy. Chương 5 Tiết kiệm tiền chuộc thân để hòa li“A, lại sưng đỏ nữa rồi.”Đường Nguyên vừa mới mở mắt tỉnh dậy, cậu liền kéo vạt áo ra, rũ mắt nhìn bộ ngực lại phát trướng, đặc biệt là hai điểm phấn hồng kia, cương cứng kiều nộn. Cậu vươn một ngón tay chạm vào, cảm giác tê dại ngay lập tức lan ra.“Đâu có giống nhau.” Đường Nguyên thấp giọng lẩm với cảm giác ở trong mơ thì hoàn toàn không giống chút nào, ở trong mơ chạm vào rất thoải mái, vậy mà khi tỉnh lại chạm vào thì cảm giác ấy đột nhiên tan biến. Vẫn nên hỏi ma ma nên làm sao đang chìm vào trong suy nghĩ, phòng trong truyền tới tiếng sột soạt. Chắc chắn là Đỗ Thừa An tỉnh dậy rồi. Đường Nguyên chấm dứt mớ suy tư của mình, vội vàng mặc áo lót, nhưng vải dùng để may áo cọ qua khiến đầu vú lại nhô lên, mang đến cảm xúc tê tê dại dại. Cậu khó nhịn được tiếng rên rỉ nho nhỏ tràn qua kẽ môi, sau đó chịu đựng sự khác thường của bản thân để vào phòng trong hầu hạ Đỗ Thừa người Đỗ Thừa An chỉ khoác vỏn vẹn kiện áo ngoài, hơn phân nửa lồng ngực cường tráng lộ ra, mặt mày thoáng chút lười biếng pha cảm giác lạnh lùng, có khi còn chưa hoàn toàn tỉnh lại. “Phu quân.” Đường Nguyên cầm quần áo đi tới, ánh mắt thoáng dừng lại trên bộ ngực trần trụi của Đỗ Thừa An, sau đó vội vàng đỏ mặt dời đi. Phu quân gần đây trở nên kỳ quái thế nào ấy, bắt cậu hầu hạ hắn mặc quần áo thì không nói làm gì, nhưng ngay cả áo ngoài cũng nhất quyết không ràng trước kia lúc nào cũng bọc kín mít cơ mà. Đường Nguyên vừa nghĩ vừa đeo đai lưng cho Đỗ Thừa An, hai tay vòng qua sau eo hắn, tạo điều kiện cho hương thơm thanh thoát tỏa ra, rơi vào trong mắt Đỗ Thừa An không khác gì cậu đang ôm Thừa An rũ cắp mắt đen xuống, trông thấy phần cổ trắng nõn của tiểu thê tử bị bại lộ, rất thích hợp để cắn xuống một cái. Vành tai mềm mại của cậu cũng lộ ra, càng thích hợp để vân vê thưởng thức. Hắn càng xem càng thấy khô nóng, bụng dưới nổi trống đùng đùng, đành giơ tay véo vòng eo tinh tế của tiểu thê tử đáng yêu kia. “A.”Đây mới đúng là ôm Nguyên ngã thẳng vào ngực Đỗ Thừa An, hai đầu vú nhô ra cọ lên phần ngực rắn chắc của người nọ, vừa đau vừa sảng khoái khiến Đường Nguyên không khỏi rên rên rỉ mềm mại làm Đỗ Thừa An thoáng sửng sốt, hắn chỉ trêu tiểu thê tử của mình chút thôi, đâu nghĩ thân thể của Đường Nguyên mẫn cảm đến nhất thời cười thành tiếng “Mùa xuân đã qua rồi mà còn con mèo nhỏ nào đến kỳ động dục kêu meo meo nhỉ?”Đường Nguyên nghe xong không hiểu lắm, nhưng cảm giác mách bảo cậu rằng phu quân đang cười mình, cộng thêm bộ ngực từ nãy đã chịu khổ khiến cậu ủy khuất cực kỳ. Dẩu đôi môi xinh đẹp lên, ánh mắt lên án “Phu quân cố ý.” Trên mặt Đỗ Thừa An vẫn bất động, như cũ mà lạnh như núi “Hả?”Đường Nguyên từ trong ngực hắn vừa đứng thẳng dậy, Đỗ Thừa An thừa cơ nắm tay lại, đem người kéo về.“Phu quân cố ý véo ta!”“Ngươi thật vô lương tâm, đấy là ta đang tốt bụng giúp ngươi thôi.”Đỗ Thừa An trưng ra bộ mặt lạnh lẽo có thể hù chết mười mạng người, lập tức khiến Đường Nguyên không dám nói lại, rầu rĩ lấy ngọc bội treo ở trên đai lưng. “Phía dưới như thế nào? Còn đau không?” Hoàn cảnh bây giờ thật sự rất buồn cười, Đỗ Thừa An xuống nước trước, cố gắng dùng âm thanh nhu hòa nhất để mở miệng hỏi cậu. “Không đau.” Đường Nguyên cúi đầu nói, âm thanh mềm mại trầm thấp xuống. Dỗi Thừa An nhíu mày, trong lòng nghĩ cách dỗ người thế Đỗ thiếu gia đã bao giờ dỗ người khác đâu, tới tận lúc ăn sáng cũng không nghĩ ra lý do, bất đắc dĩ đành tự mình đẩy xe vào thư phòng. Bên kia, Đường Nguyên thấy cuối cùng phu quân cũng đi, chạy trở về phòng ngoài, cởi đổ ra để xem bộ ngực càng ngày càng sưng cậu rất khó chịu, không phải đau, mà cảm giác ngứa, còn có chút trướng, khó chịu khó nói thành lời. Lúc trước Đỗ Thừa An còn giúp cậu ngượng ngùng xoa bóp, đợi đến khi đám người đi rồi mới lập tức trốn vào phòng giải tỏa. “A sao không đúng chứ? Khó chịu quá!!” Cậu càng xoa càng không ổn, không những không thuyên giảm, ngược lại núm vú trở nên vừa hồng mọng, vừa sưng tướng, khiến Đường Nguyên gấp đến mức suýt khóc. Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Đương Nguyên khẩn trương che áo lót, vọng ra “Ai?” “Thiếu nãi nãi, là ta đây, đến đưa thuốc của thiếu gia.” Vương ma ma Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, mở ra hé cửa phòng một chút, kéo Vương ma ma vào, đỏ mặt ậm ừ nói “Ma ma à, ta……hơi đau chút.”Trải qua một chuyện như lần trước, Vương ma ma đã điềm đạm đi rất nhiều, “Thiếu nãi nãi đau ở đâu, lại là ở phía dưới à?”“Không không không.” Đường Nguyên mặt càng đỏ hơn, xua tay nói “Là ngực, đã hai ngày rồi nhưng nó vẫn khó chịu lắm. “Bộ dáng mờ mịt ngây thơ làm Vương ma ma vừa đau lòng vừa buồn cười, người song tính bình thường đều có mẫu thân chỉ giáo này kia, nhưng thiếu nãi nãi của bọn họ cái gì cũng không được hiểu.“Không có việc gì to tát, đây là minh chứng cho việc thiếu nãi nãi đã trưởng thành rồi.”“Nhưng đỏ hết cả rồi?”Đỏ sao? Vương ma ma nghi hoặc, hỏi “Có thể kéo áo lót xuống cho ma ma xem không?” Đường Nguyên vội vàng kéo ra, bộ ngực trắng nõn hơi dựng thẳng, hai đầu vú phía trên lộ ra rõ ràng, nhưng quả thật có điểm hồng hồng, xung quanh còn có vệt giống đầu vú trong thời kỳ phát dục, mà giống như bị nam nhân sờ, xoa rồi mút. Vương ma ma chạy nhanh lấy cho cậu chiếc áo lót, sắc mặt xấu hổ. Thiếu gia thật là, thiếu nãi nãi còn chưa trưởng thành, vội cái ma trấn an, nói “Mấy ngày nữa sẽ không sao đâu, còn cái mà thiếu nãi nãi đang đeo sẽ làm cho người thoải mái hơn nhiều.”Đường Nguyên nghi hoặc hỏi “Là cái gì vậy?”“……”*Buổi tối, nhân lúc Đường Nguyên đang tắm, Vương ma ma cùng Đỗ Thừa An hàn huyên trong chốc lát. Lúc đám người vừa đi ra ngoài, Đỗ Thừa An mới che trán thở trước đến nay hắn coi Vương ma ma như thân mẫu của mình, chỉ là không nghĩ tới ngày sẽ bị thân mẫu lôi ra giáo huấn. Thiếu nãi nãi còn nhỏ, thiếu gia sao lại nóng vội như vậy?Còn nhỏ mắt của Đỗ Thừa An âm trầm, nhớ tới mỗi đêm tiểu thê tử đều nép vào trong lòng hắn ngủ ngon, tâm tình lại ngứa ngáy khó nhịn. Đúng là còn nhỏ, nhưng bản lĩnh câu dẫn không nhỏ chút nào. Phòng ngoài truyền ra động tĩnh, phỏng chừng Đường Nguyên đã tắm xong, Đỗ Thừa An mới khắc chế tâm tư, kêu cậu tiến vào.“Có chuyện gì vậy phu quân?” Người còn chưa xuất hiện, âm thanh dịu dàng đã vang vọng tới trước. Tấm áo ngoài khinh bạc, quần dài buông thõng xuống gót chân, khuôn mặt còn mang theo chút hơi nước trở nên ửng đỏ. Ánh mắt của Đỗ Thừa An lặng lẽ xoay vòng trên người cậu, “Vú không thoải mái sao?”Nói trắng ra như vậy khiến Đường Nguyên cảm thấy thẹn không thôi, theo bản năng đặt tay trước ngực, “Đã tốt hơn rồi.”Đỗ Thừa An “Lại đây ta xem nào.”Đường Nguyên “Thật sự tốt rồi mà.”Đỗ Thừa An trầm giọng nói “Lại đây.”Dữ cái gì!Đường Nguyên dẩu miệng, ngoan ngoãn đến trước mặt hắn. Đỗ Thừa An vén tấm áo ngoài mỏng manh lên, bên trong lộ ra một chiếc yếm đỏ hồng, còn thêu hoa. Đỗ Thừa An ngẩn người, ngực nóng như lửa. Thấy phu quân ngây ngốc, trong lòng Đường Nguyên lén mừng thầm, quả nhiên có phu quân cũng không biết đây là gì. Thế là Đường Nguyên xốc toàn bộ áo ngoài lên, lộ chiếc yếm uyên ương sắc đỏ, hơi vểnh mũi, tự đắc nói “Đây là yếm mà ma ma đưa cho, nói rằng như vậy sẽ không khó chịu nữa.”Hầu kết của Đỗ Thừa An lăn lộn, đáy mắt tràn ngập màu đỏ đậm của chiếc yếm này. Ngón tay không biết từ khi nào vuốt ve chiếc yếm cho phẳng, hắn hít một hơi sâu, buông ngón tay ra, giọng khàn đặc, “Rất đẹp.”“Thật không?” Đường Nguyên mở to mắt, phu quân đang khen cậu!Kể từ khi cậu bước chân vào phủ, Đỗ Thừa An đối với cậu luôn tỏ ra lạnh nhạt, cho dù cười cũng là lúc khi dễ hắn mới cười. Bởi vậy vừa nghe thấy lời khen, Đường Nguyên bảo không mừng rỡ thì là nói dối, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm vẻ diễm lệ, hai mắt sáng trong lấp lánh, chủ động bấu lấy cánh tay Đỗ Thừa An, mềm mại nói “Ta còn hai kiện nữa, cũng giống như cái này, ngày mai…mai cho phu quân xem.”Ánh mắt Đỗ Thừa An càng thâm sâu không thấy đáy, bụng dưới phát đau, cắn răng đáp lại, “Được.”Đường Nguyên vô cùng hào hứng đi ngủ. Một phần triệu cũng không thể tưởng tượng nổi, đến đêm khuya, phu quân của ai đó sẽ lăn đến bên giường, cách lớp yếm đỏ tươi mà hung hăng xoa nắn vú cậu, thậm chí còn cởi yếm ra để bao lấy con cặc đang trướng đau. Đợi đến sáng hôm sau khi Đường Nguyên tỉnh dậy không tìm thấy yếm đâu, vội vàng kể lể khóc lóc với ma ma, còn thủ phạm là phu quân cậu thì tâm tình vô cùng tốt mà đem yếm bỏ vào ngăn tối ở đầu ngọ đi ngang qua bằng trận mưa tầm tã, Đỗ phủ nghênh đón một vị khách, đây là bạn tốt nhiều năm của Đỗ Thừa An, gọi là Bùi Khánh. Đợt trước đi theo người trong nhà ra ngoài buôn bán, sau khi nghe tin Đỗ Thừa An bị thương liền vội vàng hoàn thành công việc để chạy về. Lúc Đường Nguyên đến đưa thuốc, hai người còn đang nói chuyện với nhau, Bùi Khánh nói “Giữ được cái mạng là tốt rồi. Sự tình thế này để ta đi điều tra, ngươi cứ an tâm dưỡng thương.”“Đa tạ.”Đường Nguyên gõ cửa, nghe thấy âm thanh của Đỗ Thừa An mới dám đẩy cửa đi vào, liếc mắt cái thấy Bùi phải Đường Nguyên muốn nhìn, thật sự là Bùi Khánh quá mức gây chú ý, dung mạo mềm mại như nữ tử, lại mặc hồng y, nếu không phải nghe thấy âm thanh trầm thấp của y chắc Đường Nguyên sẽ hoài nghi người này là song nhi. “Vị này hẳn là tẩu phu nhân đi.” Bùi Khánh cười nói.“A…ừm.”Đường Nguyên chưa từng thấy qua người ngoài, từ trước ở nhà không có cơ hội, lúc tới Đỗ phủ rồi cũng bị Đỗ Thừa An giấu kín trong phủ càng không có cơ hội, trong lúc nhất thời vì khẩn trương mà mặt mũi đều đỏ bừng, không biết bưng thuốc ra sao. Đỗ Thừa An bên cạnh mặt đen như than, ngón tay bất mãn mà gõ lên mặt bàn, kéo ánh mắt của tiểu thê tử trở về, thuận tiện trừng mắt nhìn Bùi Khánh. “Để thuốc xuống, ngươi ra ngoài đi.”“Chính là……” Đường Nguyên còn đang định nói, Đỗ Thừa An lạnh lùng cướp lời “Để xuống, ta sẽ uống.”“V…vâng.”Đường Nguyên mất mát đáp lại, quả nhiên cậu quá vô dụng, cậu đã từng gặp qua vài lần bộ dáng của Đỗ phu nhân khi tiếp khách, phép tắc ăn nói vừa lễ độ, vừa đĩnh đạc. Không giống cậu cái gì cũng không dám nói, khẳng định không phải là loại người mà phu quân thích. Nếu phu quân không bị thương, chắc cũng sẽ cưới một thê tử như Đỗ phu nhân cũng nên. Trong lòng Đường Nguyên có chút áy náy, cảm giác mình vô tình nhặt được món hời lớn, phu quân cưới một người như cậu hẳn đã quá mệt mỏi, chẳng trách đêm thành thân đó hắn lại nói ra những lời lúc phu quân có thể đứng lên, hẳn đấy cũng là lúc bọn họ hòa li. Bên này Đường Nguyên đang miên mang suy nghĩ, bên kia Bùi Khánh tấm tắc cười thành tiếng “Lúc trước nghe nói ngươi cưới một nông gia, còn tưởng ngươi không dám đem chuyện này ra , hóa ra là luyến tiếc giữ cho mình.”Đỗ Thừa An một hơi uống xong chén thuốc, nhíu mày nói “Nói nhiều.”Bùi Khánh nói “Ta thấy y rất sợ ngươi, hay ngươi đối xử với người ta không tốt?”Đỗ Thừa An lười để ý, Bùi Khánh phe phẩy cây quạt, nói chắc nịch “Nhưng với tính cách của ngươi sẽ không đối với người ta không tốt, cùng lắm là đem người ta sang một bên, chờ ngày sau nếu người đó chịu không nổi sẽ chủ động yêu cầu hòa li, ta nói đúng chứ?”Đỗ Thừa An thoáng dừng động tác, ngước mắt lạnh lùng nói “Câm miệng.”Bùi Khánh tức thời làm động tác khóa miệng câm khi tiễn khách về, Đỗ Thừa An do dự vài cái, sau đó bảo người làm đẩy mình đến tiểu viện. Mới vừa đi vào đã nghe thấy trận cười, ánh mắt hắn ngưng lại, nhìn thấy Đường Nguyên trong tay cầm món đồ kêu leng keng leng keng’, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ tươi cười rạng rỡ.“Ma ma, cái này thú vị quá, gọi là gì vậy?”“Cửu liên hoàn.” 1 Ma ma cười nói “Bùi công tử cũng có tâm thật, y đặc biệt đưa tới cho thiếu nãi nãi khỏi buồn.” 1 Cửu liên hoàn Cửu liên hoàn là một trò chơi thường gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhậnĐỗ Thừa An trên ngực khó chịu, lạnh mặt đi qua, Đường Nguyên thấy hắn tới, giống như cậu nhóc ham chơi bị bắt quả tang, liền thu lại nét tươi cười, đem cửu liên hoàn giấu sau lưng. Thấy động tác ấy, sắc mặt Đỗ Thừa An còn lạnh lẽo hơn, ngữ khí như trộn lẫn với băng mà hỏi “Thích cái này?” Đường Nguyên ngoan ngoãn đáp lại, “Vâng.”Đỗ Thừa An nhớ tới một màn mới vừa diễn ra ở thư phòng kia, tiểu thê tử của hắn thấy bạn chí cốt của hắn mà mặt bừng bừng, khiến hắn giận đến ngứa răng, muốn mắng lại cảm thấy rớt hết mặt mũi, thế là đẩy xe lăn rời đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nguyên trưng ra bộ dạng tang thương, “Ma ma, có phải ta không nên thích cái này không? Phu quân giống như giận rồi.” Vương ma ma hầu hạ Đỗ Thừa An nhiều năm, hiểu tâm tính hắn thế nào, biết hắn không hẳn là giận, khuyên nhủ “Sẽ không đâu, thiếu nãi nãi đừng lo lắng, buổi tối ta bảo phòng bếp nấu chén chè hạt sen mà thiếu gia thích, người cầm đến đưa cho thiếu gia, thiếu gia nhất định sẽ nguôi giận.”Đường Nguyên ngoan ngoãn đồng ý “Được.”Bị Đỗ Thừa An dọa như thế, Đường Nguyên chẳng còn tâm tư mà rong chơi. Tuy nói cậu bị bán rồi tiến vào xung hỉ, nhưng Đỗ phủ trên dưới đều đối xử với cậu rất tốt, đặc biệt là Đỗ phu nhân, không bảo ăn gì mặc gì, lâu lâu còn cho cậu chút châu báu quý giá. Đường Nguyên thường tự hỏi rằng, nếu mình tốt hơn một chút, liệu cậu có thể sống cả đời trong Đỗ phủ hôm nay gặp Bùi Khánh, tâm tư nhỏ nhoi của Đường Nguyên ngay lập tức bị đánh tắt. Bên người phu quân hẳn nên là người môn đăng hộ đối, một mỹ nhân thanh nhã biết điều, không giống người như cậu, lời muốn nói đều thành không nói. Tốt hơn hết vẫn nên tiết kiệm tiền, chờ chân của phu quân tốt lên có thể chuộc lại khế bán mình, sau đó hòa li mà rời đi. Cậu không thể trở về, bằng không nếu cha mẹ thấy cậu bình yên trở về, chắc chắn sẽ lại bán cậu đi lần nữa. Cậu sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc mà an cư lạc nghiệp. Sau khi hạ quyết tâm, Đường Nguyên trở lại phòng mình, đem chiếc rương châu báu của mình kéo là chiếc rương châu báu, nhưng thật ra chỉ toàn chút vụn bạc, đều là số tiền cậu tiết kiệm được từ khi vào phủ tới này, còn là mấy món trang sức Đỗ phu nhân đưa cho. “Không biết có đủ chuộc lại khế bán thân hay không nữa.” Đường Nguyên buồn rầu nói “Chân của phu quân giống như sắp lành lại rồi. “

xung hỉ là gì