Với các dân tộc đã biết cùng một lúc biểu hiện tinh thần yêu nước và ý thức trách nhiệm chính trị của mình, nước Pháp thỏa thuận ban hành trong nội bộ khối cộng đồng Pháp một quy chế chính trị mới theo đó, trong khuôn khổ của tổ chức liên bang, những quyền tự
Dạ thưa luật sư , Tôi có một đứa em trai năm nay 15 tuổi. Giờ nó có bản chất ham đua đòi hay đi chơi thâu đêm suốt sáng. Hiện tại nó sống cùng với bà nội và cha của tôi,nhưng do bà nội tôi nuông chiều nên tôi và mẹ tôi không thể can thiệp khuyên ngăn nó ( cha mẹ tôi đã li di nên sống riêng) . Giờ nó
1. Quản lý trường hợp với người bệnh tâm thần là quy trình xác định nhu cầu trợ giúp xã hội và xây dựng, thực hiện kế hoạch trợ giúp người bệnh tâm thần, điều phối các hoạt động cung cấp dịch vụ để trợ giúp người bệnh tâm thần ổn định cuộc sống, hòa
Có người mách nên đưa bà Thủy vào trung tâm điều dưỡng tâm thần Thủ Đức, không phải mất tiền, nhưng bàn tới bàn lui, ông Trường đắn đo chưa đưa đi. Ông cho rằng nếu mình đã cố gắng hết sức mà vẫn không kham nổi thì khi ấy đưa chị vào trại cũng không ray rứt
Thủy Bi bị đưa lên sóng VTV1 cùng bà Nguyễn Phương Hằng, CĐM hưởng ứng nhiệt tình khi biết rõ lý do. Tháng 8/2021, Hoài Lâm khiến dư luận xôn xao khi tiết lộ chuyện từng bị người thân thiết đưa vào bệnh viện tâm thần, địa chỉ 192 Hàm Tử, TP.HCM. Anh chàng không nói rõ
cash.
Bác sĩ Hải gọi dõng dạc “Ông Lương Văn Minh. Bệnh nhân Lương Văn Minh đâu nhỉ”. Không gian xung quanh vẫn im ắng. Một vài bệnh nhân đọc báo, chơi cờ ngước đầu lên nhìn rồi lại mau chóng tập trung vào việc đang làm. Gọi thêm đôi lần không được, bác sĩ Hải rảo bước tìm quanh khu sân chơi. Bệnh nhân Minh ngồi khoanh tay, bó gối bên góc tường nhỏ, một mình chìm vào thế giới riêng. Nghe bác sĩ hỏi chuyện xong, ông Minh lại nhanh chóng trở về nơi góc tường với tư thế ngồi quen thuộc. Ông Lương Văn Minh * sinh năm 1952, Hà Nội là bệnh nhân lâu năm nhất tại khoa Điều trị người bệnh mạn tính, Bệnh viện Tâm thần Hà Nội. Bệnh nhân tâm thần phân liệt với tư thế ngồi khoanh tay, bó gối quen thuộc Không ai nhớ chính xác thời điểm ông Minh mắc bệnh tâm thần phân liệt. Chỉ biết rằng, căn bệnh này đã theo ông hơn 40 năm nay, từ ngày ông Minh vẫn còn là một cậu trai trẻ tuổi. Mắc bệnh đã lâu, cảm xúc của ông Minh cũng trở nên cùn mòn, khô lạnh. Ông ít giao tiếp, gần như chỉ sống trong thế giới nội tâm riêng. Khoa Điều trị người bệnh mạn tính hiện có hơn 60 bệnh nhân đang sống và điều trị, trong đó hầu hết là các trường hợp tâm thần phân liệt như ông Minh. Mỗi bệnh nhân có một hình thái bệnh khác nhau người thấy có tiếng nói trong đầu, người nghĩ rằng mình bị ma nhập, người sợ hãi tiếng động,… Sau mỗi đợt điều trị kéo dài từ 50 đến 60 ngày, bệnh viện sẽ gọi người nhà tới đón bệnh nhân về. Tuy nhiên, hầu hết bệnh nhân quay lại viện chỉ sau ít ngày về nhà bởi gia đình không thể chăm sóc, trông coi họ. “Có những gia đình hôm trước bác sĩ gọi đến đón về, hôm sau lại đưa vào ngay. Nhiều người thậm chí còn nổi nóng với các bác sĩ nếu chúng tôi nhận bệnh nhân muộn. Có lẽ, họ quá mệt mỏi với việc phải chăm sóc bệnh nhân”, bác sĩ Bùi Thị Thanh Hải, Trưởng khoa Điều trị người bệnh mạn tính chia sẻ. Giờ hoạt động cá nhân của các bệnh nhân Ở lại lâu ngày, bệnh viện trở thành ngôi nhà thứ hai với nhiều bệnh nhân. Có những người ở lại 10 năm, 20 năm, thậm chí 40, 50 năm như ông Minh. Hàng ngày, họ sinh hoạt theo một lịch trình định sẵn. Sáng thức dậy sẽ đi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, vệ sinh râu tóc móng, kiểm tra mạch, đo huyết áp, uống thuốc, ăn cơm trưa, nghỉ trưa,… Khoảng thời gian trước giờ uống thuốc buổi sáng và sau giờ nghỉ trưa buổi chiều, họ được chọn lựa các hoạt động cá nhân đọc báo, chơi cờ, đánh cầu lông,… “Rối loạn tâm thần không có nghĩa là tất cả các chức năng bao gồm trí nhớ, trí tuệ, cảm xúc, khả năng giao tiếp, sự tập trung chú ý,… của họ đều mất. Có bệnh nhân vẫn có cảm xúc, phản ứng như những người bình thường”, bác sĩ Hải cho biết. Chỉ vào cậu thanh niên chạc 30 tuổi, liên tục níu lấy tay áo bác sĩ khẩn khoản “Cho cháu về với gia đình. Cháu sắp ở đủ hai tháng rồi. Bác gọi bố cháu đến đón cháu về”, bác sĩ Hải nói tiếp “Nhớ nhà là cảm xúc cơ bản nhất. Thông thường, những bệnh nhân lâu năm sẽ ít khi có người thân vào thăm. Đến ngày Tết, họ sẽ còn xáo động hơn nhiều. Họ luôn trông ngóng người nhà đến đón về. Có người được như ý. Có những người lại không”. Trường hợp bác sĩ Hải nhớ nhất là một bệnh nhân nam, được gia đình đưa từ trại tâm thần về, gửi gắm vào bệnh viện. Xa người thân đã lâu, bệnh nhân tha thiết được về nhà, nhưng người thân khóc và van xin anh ở lại viện. Bệnh nhân sau đó đồng ý. Đến đêm cùng ngày, anh tìm cách tự sát vì tổn thương. “Những bệnh nhân tâm thần phân liệt rất thiệt thòi. Nếu hoàn toàn sa sút, không nhớ nổi mình là ai có lẽ sẽ bớt khổ hơn những người chỉ sa sút một phần. Chính vì xác định họ rất nhạy cảm và có thể làm hại bản thân bất cứ lúc nào, chúng tôi luôn phải hạn chế tối đa các vật dụng gây nguy hiểm cho bệnh nhân, rào chắn nơi ở của họ cẩn thận và lắp các camera theo dõi. Tuy nhiên, đôi lúc cũng không thể loại bỏ hoàn toàn các nguy cơ”, bác sĩ Hải chia sẻ. 10h sáng hàng ngày là thời gian các bệnh nhân tâm thần phân liệt xếp hàng uống thuốc Chính vì xác định bệnh nhân tâm thần phân liệt mạn tính rất thiệt thòi, các bác sĩ luôn cố gắng hết sức để bệnh nhân thoải mái, vui vẻ trong mái nhà thứ hai này. Hầu hết bệnh nhân lâu năm không có người nhà đi theo chăm sóc, nên những sinh hoạt cơ bản như tắm rửa, ăn uống, cắt tóc, cạo râu,…, nhân viên y tế đều phải giúp họ. “Nhiều khi, họ giằng co, đánh cả bác sĩ. Chúng tôi quen rồi nên sẽ có cách để xử lý trong những tình huống như vậy”, bác sĩ Hải bảo. Tết đến, khắp khoa phòng đều được trang hoàng đào quất. Các bác sĩ sẽ chuẩn bị những món ăn đặc trưng ngày Tết, phát quà, sinh hoạt văn nghệ cùng bệnh nhân để giúp họ vơi đi nỗi nhớ nhà. “Có những bệnh nhân rất tình cảm. Họ quan tâm đến cả sắc mặt của bác sĩ, sẽ chạy tới hỏi thăm nếu thấy tôi có chuyện buồn. Có bệnh nhân dành dụm số tiền trợ cấp ít ỏi, tới sinh nhật, ngày thầy thuốc lại mua món quà nhỏ như cái khăn mặt, đôi tất tặng bác sĩ”, bác sĩ Hải mỉm cười kể. Với nhiều bệnh nhân, bệnh viện là nhà, các bác sĩ giống như người thân của họ. Tuy nhiên, ở một góc nào đó, họ vẫn không vơi nỗi khao khát được trở về nhà, gặp lại gia đình của mình. Nam thanh niên 30 tuổi vẫn chưa thôi níu lấy tay áo bác sĩ Hải, nài nỉ “Bác nhớ gọi điện cho bố cháu đón cháu về nhé. Cháu sắp điều trị được 2 tháng rồi”. Phía xa xa, bệnh nhân người đọc báo, người đánh cờ, người vẫn ngồi bó gối, với những khoảng suy tư riêng… * Tên nhân vật đã được thay đổi Nguyễn Liên Làm xong đám ma cho con, 2 ngày sau mới biết con còn sống - Khi bác sĩ tìm được đến gia đình, thông báo con đang ở bệnh viện, họ không thể tin nổi, bởi cách đây 2 ngày họ đã làm đám ma cho con.
Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, việc khám và điều trị người tâm thần tại các bệnh viện sức khỏe tâm thần đã mang lại nhiều kết quả khả quan. Tuy nhiên, hiện vẫn chưa có quy định bắt buộc chữa bệnh đối với người tâm thần khiến nhiều gia đình xem nhẹ trách nhiệm này. Kẻ cầm dao bầu chém chết 3 người ở Bạc Liêu sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nếu... Người tâm thần gây án Nỗi đau tột cùng Bất cập trong quản lý người tâm thần Qua những vụ án đau lòng do người tâm thần gây ra để lại những hậu quả nghiêm trọng, chúng ta có thể nhận thấy, người tâm thần rõ ràng cũng là một người bệnh. Họ “chung sống” với những tổn thương về tâm lý và thậm chí là sống vạ vật, lang thang khắp nơi. Từ đó dẫn đến những nguy cơ khi họ không thể điều khiển hành vi của mình. Hiện nay, cả Bộ luật Tố tụng hình sự 2015 và Nghị định số 64/2011/NĐ-CP đều không quy định chữa bệnh bắt buộc đối với người tâm thần bị hạn chế hoặc mất khả năng nhận thức hoặc khả năng điều khiển hành vi, khi họ có biểu hiện mắc bệnh để ngăn ngừa những hành vi gây nguy hiểm cho xã hội. Bộ luật Tố tụng hình sự 2015 chỉ quy định việc xác định tình trạng mất khả năng nhận thức hoặc khả năng điều khiển hành vi thuộc trách nhiệm của cơ quan pháp y. Ở các giai đoạn tố tụng, giai đoạn nào phát hiện được, hoặc người phạm tội yêu cầu thì cơ quan tiến hành tố tụng giai đoạn đó trưng cầu giám định tình trạng bệnh tật của người phạm tội để xác định năng lực trách nhiệm hình sự. Nghị định số 64/2011/NĐ-CP quy định về việc thi hành biện pháp bắt buộc chữa bệnh đối với người được xác định mắc bệnh tâm thần. Nhưng các biện pháp này chỉ áp dụng từ giai đoạn điều tra theo quyết định của cơ quan tố tụng, tức là sau khi các đối tượng đã gây án. Như vậy, người mắc bệnh tâm thần gây án, sau khi bị đưa đi chữa bệnh bắt buộc, sức khỏe ổn định sẽ được trở về gia đình vì không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, họ sẽ tạo nên sự bất an đối với cộng đồng, vì không có gì bảo đảm chắc chắn rằng họ sẽ không tiếp tục phạm tội khi bệnh tình tái phát. Hiện nay chưa có giải pháp quản lý hữu hiệu đối với người tâm thần trong cộng đồng, chưa có những giải pháp ngăn ngừa khả năng phạm tội của họ trong khi họ tiếp tục sống trong cộng đồng khi chưa được chữa trị. Nhiều gia đình có người tâm thần sống chung nhưng thiếu quan tâm, chăm sóc người bệnh, để họ sống lang thang, vạ vật. Có gia đình vì thể diện còn che giấu việc người thân có bệnh. Có gia đình không đủ kinh phí đưa người thân đi chữa bệnh; Chính quyền địa phương không có điều kiện theo dõi diễn biến bệnh lý của người bệnh; vướng mắc trong việc thanh toán chi phí điều trị người mắc bệnh tâm thần gây án bị đưa đi chữa bệnh bắt buộc. Nhiều trường hợp bệnh nhân đã ổn định bệnh nhưng gia đình không nhận, vì vẫn có nguy cơ tái phát, có thể có lúc gây nên hành vi nguy hiểm. Trong tình huống này, Bệnh viện không thể có nguồn chi nuôi ăn và chữa trị cho họ. Bác sĩ Bệnh viện Tâm thần ban ngày Mai Hương điều trị cho một bệnh nhân. Phát triển ngành công tác xã hội Theo Thầy thuốc ưu tú Nguyễn Mạnh Hùng, Giám đốc Bệnh viện Tâm thần ban ngày Mai Hương Hà Nội thì bệnh tâm thần có nhiều loại. Có những loại tuy biểu hiện bên ngoài nặng như chửi bới, gây gổ, đập phá, đánh người khác… nhưng chưa chắc đã là bệnh nặng và ngược lại. Có thể chỉ là do họ sử dụng ma túy. Sau khi được điều trị dùng thuốc thì bệnh của họ lại qua nhanh. Người bệnh hiểu ra và bỏ sử dụng ma túy. Bản chất của bệnh không nặng nhưng rõ ràng những biểu hiện ra bên ngoài của người tâm thần do sử dụng ma túy thì rất nặng. Ngược lại, có những người biểu hiện ra bên ngoài nhẹ nhưng chưa chắc bệnh đã nhẹ. Người bệnh vẫn ăn uống, sinh hoạt, nói chuyện với mọi người bình thường nhưng chỉ bị sai sót một trong những thành tố của sức khỏe thâm thần. Sức khỏe tâm thần gồm có 8 thành tố gồm cảm xúc, tư duy, trí nhớ, trí tuệ, ý thức, chú ý, hành vi, tri giác – cảm giác. Bác sỹ Hùng ví dụ, có những người có biểu hiện rối loạn hoang tưởng ghen tuông nhưng họ che giấu hành vi rất tinh vi, kín đáo. Nhưng đến khi rối loạn ghen tuông phát triển ở mức cao độ có thể dẫn đến những hành vi nguy hiểm như giết người. Về giải pháp ngăn chặn tình trạng người tâm thần gây án, bác sỹ Nguyễn Mạnh Hùng nhấn mạnh, đối với người bị bệnh tâm thần, gia đình cần phải đưa đến khám và điều trị tại các bệnh viện chuyên về sức khỏe tâm thần. Khi đó, người bệnh được uống thuốc đầy đủ. Tất cả các loại bệnh tâm thần nếu được khám và điều trị đầy đủ sẽ được khống chế, bệnh thuyên giảm. Hậu quả đối với xã hội, cộng đồng sẽ giảm hơn. Đối với các trường hợp mà gia đình có thể quản lý được thì nên để người bệnh hòa nhập với cộng đồng, đồng thời đưa người bệnh đến điều trị tại các bệnh viên chuyên khoa sức khỏe tâm thần. Cần chú ý theo dõi các biểu hiện tái cơn. Còn đối với những người bị tâm thần mà điều trị không có kết quả thì người nhà nên đưa họ đến các cơ sở bệnh viện tâm thần truyền thống để có sự quản lý, đảm bảo an toàn cho mọi người xung quanh và cho xã hội. Đặc biệt, nên phát triển ngành công tác xã hội để tham gia cùng các bác sỹ trong quá trình điều trị và giúp người tâm thần hòa nhập cộng đồng. Bác sỹ Dũng so sánh, đội ngũ công tác xã hội giống như cánh tay nối dài của các bác sỹ tâm thần. Họ sẽ giúp các bác sỹ, các phòng khám theo dõi chăm sóc người bệnh tâm thần. Bên cạnh đó, cũng cần thành lập các cơ sở làm việc cho người tâm thần ổn định vào làm việc. Khi gia đình phát hiện người thân có biểu hiện mắc bệnh, cần sớm đưa đến các cơ sở điều trị. Các gia đình có người thân mắc bệnh tâm thần, cần quản lý chặt người bệnh, tránh gây kích động, hoặc để người bệnh tiếp xúc những công cụ có khả năng gây sát thương. Các cơ sở y tế địa phương cần có những chương trình hỗ trợ gia đình có người thân mắc bệnh; chủ động rà soát các đối tượng mắc bệnh để có phương án vận động, kết hợp gia đình đưa người bệnh đi điều trị kịp thời. Chính quyền địa phương cần có sự quản lý, giám sát, quan tâm đến các đối tượng mắc bệnh trên địa bàn, hỗ trợ gia đình khó khăn trong việc đưa người thân đến các cơ sở điều trị bệnh tâm thần. Cần ban hành các quy định về quản lý, bắt buộc chữa bệnh đối với những người mới bắt đầu có biểu hiện bệnh tâm thần. Làm thế nào để người nhà phát hiện người thân của họ có dấu hiệu bệnh tâm thần mà đưa đi khám? Theo Thầy thuốc ưu tú Nguyễn Mạnh Hùng, khi phát hiện người thân của mình có những biểu hiện khác lạ như hay đau đầu, mất ngủ, căng thẳng lo câu, sợ hãi, bồn chồn, ăn uống kém, không muốn gặp gỡ ai, không muốn làm việc… trước khi đưa người nhà đi khám bệnh về thể chất nên đưa đến các bệnh viện chuyên về sức khỏe tâm thần để thăm khám. Những cú sốc cũng có thể là nguyên nhân gây ra bệnh tâm thần. Ngoài ra còn có những nguyên nhân khác như uống rượu, sử dụng ma túy, di truyền…
Đưa người vào cơ sở bắt buộc chữa bệnh tâm thần được quy định như thế nào? Và được quy định cụ thể ở đâu? Xin chào và chúc sức khoẻ các anh chị trong Ban biên tập, em là Lê Thương Thương email thuo*** sđt 098322****. Vừa qua, em có đọc được một bài báo về xét xử vụ án liên quan đến tội cố ý gây thương tích. Tuy nhiên, bị cáo lại là người tâm thần nên được đưa vào cơ sở bắt buộc chữa bệnh. Em thắc mắc quy định pháp luật về vấn đề này ra sao? Xin Ban biên tập tư vấn giúp, chân thành cảm ơn. Đưa người vào cơ sở bắt buộc chữa bệnh tâm thần đã được quy định cụ thể tại Điều 8 Nghị định 64/2011/NĐ-CP quy định việc thi hành biện pháp bắt buộc chữa bệnh. Theo đó 1. Trong giai đoạn điều tra, truy tố, xét xử, cơ quan điều tra đã, đang thụ lý, giải quyết vụ án có trách nhiệm tổ chức, phối hợp với lực lượng Cảnh sát thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp, lực lượng Cảnh vệ tư pháp hoặc phối hợp với Trại tạm giam, Nhà tạm giữ trong trường hợp người bị bắt buộc chữa bệnh đang bị giam giữ tại Trại tạm giam hoặc Nhà tạm giữ đưa người bị bắt buộc chữa bệnh đến cơ sở bắt buộc chữa bệnh tâm thần nêu trong Quyết định áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh. 2. Trong giai đoạn thi hành án, trường hợp người bị bắt buộc chữa bệnh đang chấp hành án tại Trại giam hoặc Trại tạm giam, thì Trại giam, Trại tạm giam có trách nhiệm tổ chức đưa họ đến cơ sở bắt buộc chữa bệnh tâm thần nêu trong Quyết định áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh. Trường hợp người bị bắt buộc chữa bệnh đang chấp hành án tại Nhà tạm giữ, thì Cơ quan thi hành án hình sự Công an cấp huyện nơi có Nhà tạm giữ có trách nhiệm tổ chức đưa người bị bắt buộc chữa bệnh đến cơ sở bắt buộc chữa bệnh tâm thần nêu trong Quyết định áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh. 3. Cơ sở bắt buộc chữa bệnh tâm thần được Viện Kiểm sát hoặc Tòa án chỉ định có trách nhiệm tiếp nhận người bị bắt buộc chữa bệnh và hồ sơ kèm theo, lập biên bản giao nhận. Cơ quan có trách nhiệm đưa người vào cơ sở bắt buộc chữa bệnh tâm thần phải thông báo ngay cho thân nhân người bị bắt buộc chữa bệnh biết, trường hợp người bị bắt buộc chữa bệnh không có thân nhân hoặc không xác định được thân nhân thì thông báo cho chính quyền địa phương nơi người bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh đăng ký thường trú hoặc tạm trú. Trên đây là nội dung tư vấn của Ban biên tập Thư Ký Luật về việc đưa người vào cơ sở bắt buộc chữa bệnh tâm thần. Nếu muốn tìm hiểu rõ hơn, bạn có thể tham khảo quy định tại Nghị định 64/2011/NĐ-CP. Trân trọng!
Đời sốngBài học sống Thứ sáu, 6/8/2021, 1450 GMT+7 MỹJoshua Spriesterbach bị bắt vì cảnh sát nhầm anh với một tội phạm bỏ trốn. Spriesterbach càng giải thích lại càng bị cho là loạn thần và ảo tưởng. Mùa hè năm 2017, Joshua Spriesterbach, 50 tuổi, ngủ gật ở vỉa hè trong lúc xếp hàng chờ thức ăn bên ngoài một khu tạm trú dành cho người vô gia cư ở Honolulu. Tỉnh dậy, anh thấy mình bị bắt nên nghĩ đã vi phạm lệnh cấm ngủ trên lối đi công cộng của thành nhiên, cảnh sát bắt giữ đã nhầm anh với Thomas Castleberry - một tội phạm đang chạy trốn, vì vi phạm quản chế trong một vụ án ma túy năm 2006. Dù liên tục khẳng định mình không phải là Thomas Castleberry, không ai tin anh. Họ đưa Spriesterbach vào trại tâm thần và yêu cầu uống thuốc liều cao để trấn này càng cố gắng thuyết phục thì càng bị cho là đang bị ảo tưởng và loạn thần."Có thể hiểu ông Spriestersbach đã ở trong trạng thái kích động khi bị giam giữ oan vì tội của Castleberry, dù ông ấy liên tục phủ nhận mình là Castleberry và cung cấp tất cả các giấy tờ tùy thân liên quan và nơi từng ở. Những lần phải ra tòa vì Castleberry, không ai tin Spriestersbach hoặc thực hiện bất kỳ bước có ý nghĩa nào để xác minh danh tính của ông ấy", dự án Hawaii Innocence - tổ chức chuyên đấu tranh cho công lý, giải phóng người vô tội- trình bày. Joshua Spriestersbach bị nhầm với Thomas Castleberry giữa. Ảnh Hawaii Innocence Project / AP. Không ai tin Spriestersbach, mãi cho đến khi một bác sĩ tâm thần chịu lắng nghe anh. Người này tiến hành một số xác minh đơn giản qua điện thoại, tìm kiếm trên Google. Ông nhận ra Joshua Spriestersbach không ở cùng hòn đảo với Thomas Castleberry khi tên này bị bắt. Hơn nữa, Castleberry thật đã bị giam trong một nhà tù ở Alaska từ năm sĩ tâm thần đã thuê một thám tử xác minh lại dấu vân tay và ảnh để chứng minh Spriestersbach bị bắt nhầm. Tại thời điểm này, người đàn ông vô gia cư đã trải qua hai năm tám tháng trong trại tâm vì nhận lỗi, các quan chức đã tổ chức một cuộc họp bí mật và âm thầm thả Spriestersbach, theo tài liệu của tòa khi được trả tự do, Spriestersbach đã liên lạc và về ở với chị gái, Vedanta Griffith - người đã mất gần 16 năm để tìm kiếm anh. Anh quyết định không rời khỏi khu đất rộng 10 mẫu Anh vì sợ "sẽ bị bắt một lần nữa".Dự án Hawaii Innocence đã trình bày trường hợp của Spriesterbach với thẩm phán vào hôm 2/8, yêu cầu tiểu bang trả lại công bằng cho anh Minh Theo Washington Post
thủ tục đưa người vào trại tâm thần