Đọc và nghe audio bộ truyện Cổ Chân Nhân. Phương Nguyên một thanh niên Địa Cầu trong một lần vô tình đã xuyên không đến thế giới cổ đại. Ở đây hắn là một người thích nuôi cổ, dùng cổ và luyện cổ. Trải qua năm trăm năm sau hắn trở thành Cổ Tiên nhưng lại bị
Đa tình tự cổ nan di hận, Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ dịch là kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận,nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi. Hận ở đây là hận mình, hận cuộc đời ngang trái, vì sao có những rào cản ngăn cấm tính yêu, mà rào cản này quá vững chải, không thể lay chuyển được.
Hối hận vì quảng cáo dự án tiền số 'lùa gà' Thứ sáu, 12/8/2022 13:30 (GMT+7) nhiều chương trình quảng cáo không những không cảnh báo người xem mà còn cổ súy cho tình trạng gian lận. YouTuber này nay đã có thể đăng tải nội dung một cách tự do và không bị ràng buộc
Truyện tranh đam mỹ NHẤT THỤ ĐA CÔNG. Không ngoan. chap 79 End. Xin đừng tùy tiện mở lồng dã thú. chap 67. Quyền thần tái thế. chap 58. Nam giả nữ hôm nay vẫn chưa được cầu hôn.
Hận Quân Bất Tự Hận Quân Không Giống: Thuộc thể loại Hành Động, được dàn dựng tại Trung Quốc. Hận Quân Bất Tự Hận Quân Không Giống Giang Lâu Nguyệt (Killer And Healer 2021) hồi hộp cho người xem thể loại đam mỹ Trung Quốc. Giang Lâu Nguyệt và Trần Dư Chi, người ra tay giết người tàn khốc và người kia thì
cash. doTrường hận ca của Bạch Cư DịĐa Tình Tự Cổ Không Dư Hận, Thử Hận Miên Miên Vô Tuyệt KỳĐa tình tự cổ không dư hận,Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ多情自古空餘恨此恨綿綿無絕期Câu trên là Đa tình tự cổ không dư không có nghĩa là chỉ only chứ không phải không not. Vì thế câu đó hiểulà "kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận".Câu sau là Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ, xuất xứ từ "Trường hận ca" của BạchCư Dị, đại ý là "nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi".Hai câu này vốn dĩ không liên quan gì tới nhau, câu trên là một câu phương ngônthường xuất hiện trong văn học cổ Trung Quốc, nếu tra xuất xứ của nó thì rất khó,cũng tương tự như câu "Ngô đồng nhất diệp lạc, Thiên hạ cộng tri thu" trong HoàiNam tử vậy, người ta dùng qua nhiều thế hệ, nhưng cũng chẳng biết nó từ đâu dĩ họ ghép hai câu đó với nhau vì nó tương đồng và nối tiếp về mặt nghĩa! Đâycũng là 2 câu mà Trư Bát Giới ngâm nga khi bị thất tình trong Tây Du Ký
Đa tình tự cổ nan di hận, Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ dịch là kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận,nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi. 1. Xuất xứ câu Đa tình tự cổ nan di hận dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ "Đa tình tự cổ không dư hận - Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ " trong film Tây Du Ký của Đài Loan, Trư Bát Giới sử dụng mỗi khi đau khổ vì tình yêu. Hai câu này không có xuất xứ Hai câu này vốn dĩ không liên quan gì tới nhau, câu trên là một câu phương ngôn thường xuất hiện trong văn học cổ Trung Quốc, nếu tra xuất xứ của nó thì rất khó, cũng tương tự như câu "ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu" trong Hoài Nam tử vậy, người ta dùng qua nhiều thế hệ, nhưng cũng chẳng biết nó từ đâu ra. Đa tình tự cổ nan di hận dĩ hận 2. Giải nghĩa câu Đa tình tự cổ nan di hận dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ Đa tình tự cổ nan di hận, Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ dịch là kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận,nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi. Hận ở đây là hận mình, hận cuộc đời ngang trái, vì sao có những rào cản ngăn cấm tính yêu, mà rào cản này quá vững chải, không thể lay chuyển được. Câu này xuất xứ từ cổ văn của Trung Quốc vì vậy không thể xác định được, chỉ giải nghĩa trên câu chữ của nó kèm với sự kiện là Trư bát giới đã đọc nó trong phim Tây Du Ký. Trư Bát Giới Thiên bồng nguyên soái yêu Hằng Nga tha thiết, nhưng vì sau khi hạ giới bị biến thành bộ dạng xấu xí tới nỗi tình cũ nếu nhìn thấy cũng chỉ muốn trốn xa vạn dặm. Nên Trư Bát Giới mới ngâm câu này, tình yêu đơn phương giữa quái vật và người đẹp là mối hận muôn đời. Cùng như mối tình giữa anh chàng nhà nghèo học dốt với cô nàng xinh đẹp con nhà gia thế, học vấn xuất chúng - Vốn dĩ trời sinh ra không dành cho nhau, vẫn biết thế nhưng vì đa tình nên ôm hận, hận mình, hận đời vì sao ngang trái. Đa tình tự cổ nan di hận Xem thêm Nhân bất học bất tri lý
Trương Thảo Thạch By Trương Thảo Thạch Đa tình tự cổ không dư hậnDĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ 188 views 0 faves 0 comments Uploaded on July 24, 2007 Taken on July 20, 2007 All rights reserved
Thương Quan Phi Yến biến sắc nói - Tiểu muội đã biết con tiểu quỷ đó chẳng có điều chi là không nói cho công tử Tiểu Phụng đáp - Người đàn ông kia chẳng những hâm mộ cô nương vô cùng mà rất đồng tình về thân thế của cô nên y cũng tìm cơ hội để rửa hận cho Tiểu Phụng nói tiếp - Sau khi y biết được điều bí mật của Kim Bằng vương triều liền quyết định làm thay cho Quan Phi Yến nghe nói, vẻ vui tươi trên mặt liền biến Tiểu Phụng lại nói - Y khuyên cô nghĩ cách thu lại tiền của Kim Bằng vương triều hiện ở trong tay bọn Diêm Thiết San. Bất luận ai có món tiền của to lớn này đều lập tức có thể hơn Quan Phi Yến lạnh lùng đáp - Người tham tài thì chết, chim tham ăn thì mắc lưới. Khoản tiền tài to lớn đó làm cho ai cũng phải động Tiểu Phụng nói - Chắc cô cũng biết thúc tổ và biểu thư cô đều không đồng ý về vụ này. Huống chi nếu họ không chết thì số của cải này có thu về được cũng lọt vào tay Quan Phi Yến đap - Dĩ nhiên tiểu muội không muốn để cho người khác tọa hưởng kỳ Tiểu Phụng nói - Vì thế cô cùng tình nhân đã nghĩ ra một mưu kế tuyệt Quan Phi Yến đáp - Tiểu muội chỉ muốn giết chết Đại Kim Bằng Vương là con người tuổi già lại đầu óc tối tăm, nhưng bọn tiểu muội phái người hóa trang khéo đến đâu cũng không thể che mắt Thượng Quan Đan Phụng Tiểu Phụng nói - Vì thế mà cô đánh bạo giết luôn cả Quan Phi Yến đáp - Đúng rồi!Lục Tiểu Phụng nói - May ở chỗ tướng mạo hai cô giống nhau mấy phần, cô lại có thể mô phỏng thanh âm nàng từ thuở nhỏ, nên cô có thể thay nàng vào nếm mùi vị làm công Quan Phi Yến cười đáp - Mùi vị đó cũng không ngon Tiểu Phụng nói - Vụ bí mật này dĩ nhiên các vị không muốn cho con nhỏ lắm miệng kia biết, nên các vị thủy chung vẫn dối gạt Tuyết Nhi. Tức cười là thị tưởng cô nương bị Thượng Quan Đan Phụng hạ Quan Phi Yến hậm hực đáp - Con tiểu quỷ đó chẳng những lắm miệng mà còn đa sự Tiểu Phụng nói - Tại hạ lấy làm kỳ là tại sao các vị không trực tiếp đi kiếm bọn Hoắc Quan Phi Yến đáp - Vì mãi sau này bọn tiểu muội mới phát giác Đại Kim Bằng Vương tất có một tiêu ký gì bí mật mà chỉ những đại thần tòng vong lão lúc đương thời mới biết mà thôi, vì thế nên bất luận là ai mạo xưng lão đều bị tên cáo già Hoắc Hưu khám Tiểu Phụng hỏi - Khi đó cô nương còn chưa biết bàn chân lão có sáu ngón ư?Thương Quan Phi Yến đáp - Tiểu muội không biết mà cũng không dám mạo Tiểu Phụng nói - Do đó mà các vị dùng biện pháp hay nhất là kiếm một người đi hạ sát lão hồ ly thay Quan Phi Yến đáp - Đúng Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói - Nhưng nhân vật đó khó mà kiếm được vì chẳng những họ phải đủ tài giết Hoắc Hưu mà còn có lòng dạ thiên nhiên thích can thiệp vào việc của người Quan Phi Yến thủng thẳng đáp - Nhân vật như vậy quả là khó kiếm. Ngoài tướng công, bọn tiểu muội khó tìm được người thứ Tiểu Phụng thở dài nói - Con người như tại hạ trên đời quả cũng không Quan Phi Yến đáp - Cái khó là ở chỗ làm cho công tử tình nguyện ra Tiểu Phụng nói - May ở chỗ chẳng những tại hạ thích can thiệp vào việc của người ta mà lại còn có nết đã nhúng tay vào nhất quyết chẳng chịu rút lui nửa Quan Phi Yến cười mát đáp - Không ngờ công tử lại hiểu mình đến thế!Lục Tiểu Phụng nói - Các vị cố ý cầu bọn Câu Hồn Thủ lại cản trở bọn tại hạ, vì các cô cũng biết bất cứ ai muốn cản trở công việc của tại hạ, tại hạ lại càng làm Quan Phi Yến cười đáp - Người ở Sơn Tây là như vậy Tiểu Phụng nói - Sau các cô lại cố ý hạ sát Tiêu Thu Vũ và Độc Cô Phương để cảnh cáo tại hạ cũng vì mục đích Quan Phi Yến đáp - Cái đó còn vì bọn chúng biết nhiều Tiểu Phụng hỏi - Hôm ở trong tòa phá miếu, cô nương cố ý dùng tiếng hát để dẫn dụ bọn tại hạ và lưu mấy sợi tóc trong chậu nước, phải chăng vì mục đích cho Hoa Mãn Lâu tin rằng cô vẫn còn sống?Thương Quan Phi Yến đáp - Cái đó còn vì mục đích để từ nay các vị không tin lời con tiểu quỷ kia Tiểu Phụng nói - Cô nương còn biết Tuyết Nhi ở ngoài cửa sổ dòm trộm vào nên cố ý hạ sát Liễu Dư Hận cho thị trông Quan Phi Yến lạnh lùng đáp - Dĩ nhiên con tiểu quỷ kia không hiểu tiểu muội cùng Liễu Dư Hận cố y bày ra màn kịch để thị Tiểu Phụng nói - Lúc bọn tại hạ nhận thấy Liễu Dư Hận còn sống, lại càng cho là thị nói thở dài nhăn nhó cười nói tiếp - Đáng thương cho thị là khi ngó thấy Liễu Dư Hận còn sống, thị lộ vẻ hoảng hốt như chạm trán quỷ nhập tràn. Thị chẳng dám nói gì nữa, riu ríu đi theo Quan Phi Yến đáp - Tiểu muội đã định đem giam con tiểu quỷ đó lại, nhưng…Lục Tiểu Phụng ngắt lời - Nhưng mấy hôm ấy, cô nương bận nhiều việc quá mà còn sợ sau khi tại hạ trở về không thấy thị tất sinh lòng ngờ Quan Phi Yến cười lạt đáp - Có khi tiểu muội tưởng chừng công tử là con sâu ở trong bụng mình, những điều tâm sự bị nó khám Tiểu Phụng nói - Cô nương cố ý xuất hiện trước mặt Hoa Mãn Lâu một lần dĩ nhiên là cô muốn đổ tội lên đầu Hoắc Quan Phi Yến đáp - Chính thế!Lục Tiểu Phụng thở dài nói - Tại hạ lấy làm kỳ là ở chỗ làm sao cô gạt được gã? Chẳng những tai gã đặc biệt linh mẫn, mũi gã cũng phi thường sắc bén. Dù gã không nghe ra thanh âm của cô thì cũng ngửi thấy mùi vị trong người cô mới hướng của con người chẳng ai giống ai. Người thính mũi thường khi phân biệt hương vị còn dễ hơn phân biệt tiếng Quan Phi Yến đáp - Cái đó vì tiểu muội mỗi lần gặp gã đều xức nước hoa thơm nồng nàn. Khi tiểu muội giả làm Thượng Quan Đan Phụng thì chỉ cần gột rửa cho kỳ hết mùi nước Tiểu Phụng thở dài nói - Những điều suy tính của cô nương thật chu đáo!Thương Quan Phi Yến mỉm cười đáp - Tiểu muội là một nữ nhân mà nữ nhân thường không muốn mạo Tiểu Phụng hỏi - Cô nương muốn Liễu Dư Hận đến giết tại hạ là có ý gì?Thương Quan Phi Yến hững hờ đáp - Nguyên nhân này tưởng công tử tự biết Tiểu Phụng hỏi - Phải chăng vì hắn đã thành vô dụng đối với cô, nên cô muốn mượn tay tại hạ để giết hắn?Thương Quan Phi Yến thở dài đáp - Thực ra tiểu muội nên biết trước công tử chẳng thích giết người. Nếu không thế thì đối với Diêm Thiết San tiểu muội cũng bất tất phải động lúc cô xuất hiện, Liễu Dư Hận tựa hồ biến thành người khác. Hắn bình tĩnh phi thường!Mỗi khi hắn ngó thấy Thương Quan Phi Yến, con mắt độc nhất của hắn lộ vẻ ôn nhu khác Quan Phi Yến nói câu này khác nào mũi đao nhọn đột nhiên đâm vào trái tim Liễu Dư Hận. Hắn cất tiếng run run hỏi - Cô nương… cô nương muốn tại hạ chết thật ư?Thương Quan Phi Yến không thèm ngó hắn hững hờ đáp - Thực ra người nên chết sớm đi. Hạng người như ngươi có sống cũng chẳng nghĩa gì!Liễu Dư Hận ấp úng - Trước kia… cô nương… cô nương…Thương Quan Phi Yến ngắt lời - Trước kia ta nói gì dĩ nhiên đều là để lừa gạt ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại tưởng ta ưa thích ngươi chăng?Liễu Dư Hận toàn thân lạnh như băng, đứng không nhúc nhích, ngây người ra nhìn cô. Trong con mắt độc nhất của hắn đầy vẻ oán độc mà cũng chứa chan tình lâu hắn mới nhẹ buông tiếng thở dài nói - Đúng rồi! Cô nương quả chẳng ưa thích gì tại hạ, tại hạ cũng biết rõ, nhưng tại hạ tự lừa dối Quan Phi Yến nói - Thế thì ngươi không đến nỗi ngu độn Dư Hận từ từ gật đầu. Đột nhiên hắn xoay kiếm tự đâm vào ngực kiếm đâm thấu tim. Máu tươi vọt ra như tên từ sau lưng bắn lên tường lốm hắn biến thành trơ như đá không lộ vẻ gì. Hắn sắp chết rồi. Đối với hắn dường như chết không phải là đau khổ mà là hưởng mắt hắn sáng lên, mỉm cười lẩm bẩm - Cái chết nguyên không phải là chuyện khốn khổ. Được chết ở trước mặt cô kể ra còn là…Hắn chưa nói hết câu người đã té Tiểu Phụng không cản trở hắn, dù muốn cản trở cũng không người có thể chết một cách bình tĩnh thường dễ chịu hơn lúc sống. Đa tình tự cổ không dư hận. Hắn quả là người đa tình, chỉ đáng tiếc đã dùng chữ tình một cách sai Tiểu Phụng ngưng thần ngó Thương Quan Phi Yến. Đột nhiên chàng đối với cô gái vô tình nảy ra mối chán ghét khôn không thống hận mà chỉ chán ghét, chán ghét như loài người đối với rắn lạnh lùng nói - Cô cũng làm một việc rất ngu Quan Phi Yến “Ủa” lên một tiếng ra chiều không Tiểu Phụng nói - Cô không nên bức tử Liễu Dư Quan Phi Yến hỏi - Tại sao vậy?Lục Tiểu Phụng đáp - Nếu hắn còn sống thì ít ra hắn không phải trông thấy tại hạ giết Quan Phi Yến hỏi - Công tử giết tiểu muội ư? Công tử nhẫn tâm giết tiểu muội được chăng?Lục Tiểu Phụng đáp - Sự thực tại hạ không muốn giết người, nhất là chưa từng giết một nữ nhân nào, nhưng đối với cô lại ra ngoài thể lệ Quan Phi Yến cười nói - Đã thế sao công tử còn chưa động thủ?Lục Tiểu Phụng đáp - Tại hạ không cần nóng Quan Phi Yến mỉm cười nói - Dĩ nhiên công tử không vội vã vì tiểu muội chẳng chạy đi đâu được. Huống chi công tử nhất định còn có điều muốn hỏi tiểu Tiểu Phụng nói - Cô khá thông minh Quan Phi Yến hỏi - Phải chăng công tử muốn hỏi tại sao trước đây khi công tử đến, tiểu muội lại sai Liễu Dư Hận chặt hai chân lão kia đi? Tại sao tiểu muội lại biết chân lão có sáu ngón?Lục Tiểu Phụng đáp - Tại hạ bất tất phải hỏi điểm Quan Phi Yến hỏi - Công tử đã biết rồi ư?Lục Tiểu Phụng đáp - Con chim bồ câu dĩ nhiên bay nhanh hơn Quan Phi Yến thở dài nói - Công tử quả là người thông Tiểu Phụng nói - Đáng lý tại hạ không nên tiết lộ vụ bí mật này cho Diệp Tú Châu Quan Phi Yến hỏi - Công tử chỉ cho một mình y biết thôi chứ?Lục Tiểu Phụng đáp - Đúng Quan Phi Yến hỏi - Công tử vô tình tiết lộ hay là cố ý muốn thám thính thị?Lục Tiểu Phụng thở dài đáp - Tại hạ không muốn làm hại y vì y cũng là người đáng Quan Phi Yến đột nhiên cười lạt nói - Công tử coi lầm người rồi. Thị là người thành thực, nhưng bản tính lãng mạn như đĩ Tiểu Phụng nói - Cái đó là vì y hận cô nương cũng yêu một chàng trai với Quan Phi Yến nét mặt xám xanh đáp - Bất quá nam nhân kia lợi dụng thị cũng như tiểu muội đã lợi dụng Liễu Dư Hận mà Tiểu Phụng nói - Diệp Tú Châu đem vụ bí mật này cho y hay. Y liền dùng Phi cáp truyền thư thông tri cho cô Quan Phi Yến gật đầu, nét mặt cô trở lại ôn nhu đáp - Con chim bồ câu đen đó nguyên trước bọn tiểu muội dùng để đưa thư tình, không ngờ nay còn có thể dùng vào việc Tiểu Phụng hỏi - Y đã có thể ra lệnh cho Câu Hồn Thủ và Thiết Diện Phán Quan hành động, phải chăng y đúng là lão đại ở Thanh Y lâu?Thương Quan Phi Yến nói - Công tử thử đoán Tiểu Phụng đáp - Tại hạ đoán không Quan Phi Yến hỏi - Chẳng lẽ công tử tưởng tiểu muội nói cho công tử biết ư?Lục Tiểu Phụng đáp - Dĩ nhiên bây giờ cô nương không chịu cho tại hạ Quan Phi Yến nói - Cả sau này tiểu muội cũng không cho công tử biết. Vĩnh viễn công tử không thể hiểu được y là Tiểu Phụng nói - Nhưng cô nương lại là một nữ Quan Phi Yến hỏi - Nữ nhân thì sao?Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp - Một thiếu nữ đẹp như cô nương mà bị người xẻo mũi, nhất định biến thành khó Quan Phi Yến la thất thanh - Chẳng lẽ công tử… công tử nhẫn tâm cắt mũi tiểu muội?Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp - Nếu cô nương tưởng trái tim tại hạ mềm như đậu hủ thì cô lầm Quan Phi Yến thất kinh nhìn chàng hỏi - Nếu tiểu muội không chịu cho công tử hay người ấy là ai thì công tử có cắt mũi không?Lục Tiểu Phụng đáp - Cắt mũi trước rồi lại cắt Quan Phi Yến mỉm cười nói - Tuy công tử ác miệng, nhưng tiểu muội biết công tử tuyệt đối chẳng làm việc Tiểu Phụng sa sầm nét mặt hỏi - Cô nương có muốn thử không?Thương Quan Phi Yến đáp - Tiểu muội biết công tử không thử thách chi hết, vì công tử chẳng thích những bằng hữu không mất Tiểu Phụng nói - May cô nương không phải là bạn của tại Quan Phi Yến đáp - Tiểu muội tuy không phải, nhưng Hoa Mãn Lâu và Chu Đình thì nhất định là phải Tiểu Phụng biến Quan Phi Yến thủng thẳng nói - Nếu công tử cắt mũi tiểu muội thì e rằng đầu chúng cũng không giữ nổi. Người không đầu còn khó coi hơn kẻ mất Tiểu Phụng trợn mắt nhìn cô đột nhiên cười Quan Phi Yến hỏi - Công tử tưởng đây là chuyện đáng cười ư?Lục Tiểu Phụng cười đáp - Chẳng lẽ cô nương tưởng tại hạ tin được chăng? Hoa Mãn Lâu lại bị cô gạt nữa hay sao?Thương Quan Phi Yến đáp - Tiểu muội đã gạt gã được một lần thì có thể gạt gã lần thứ Tiểu Phụng nói - Chỉ có chàng ngốc mới bị gạt đến hai lần, mà lại không phải chàng Quan Phi Yến nói - Nhưng gã là người đa tình. Chàng ngốc nhiều lắm cũng chỉ bị gạt đến lần thứ hai, còn kẻ đa tình bị gạt đến hai trăm lần, vì gã cam tâm tình Tiểu Phụng hỏi - Chẳng lẽ Chu Đình cũng là kẻ đa tình?Thương Quan Phi Yến đáp - Y không phải, vì y rất Tiểu Phụng nói - Người lười cũng có chỗ Quan Phi Yến - Ủa!Lục Tiểu Phụng hỏi - Y đã lười đến độ không muốn cử động thì còn mắc bẫy ai được?Thương Quan Phi Yến cười đáp - Muốn cho người lười mắc bẫy thật không phải chuyện dễ. May còn có người hảo bằng hữu đem ngân phiếu cho y để đưa y vào Tiểu Phụng cười không ra Quan Phi Yến lại nói - Dĩ nhiên công tử không muốn ngó thấy người hảo bằng hữu vì công tử mà mất đầu. Huống chi còn mụ lão bản nương xinh đẹp vô ngần phải chết theo Tiểu Phụng thở dài hỏi - Lão bản nương bình thời lười hơn cả lão bản mà tại sao lần này mụ cũng tới?Thương Quan Phi Yến đáp - Vì mụ biết nhất định công tử sẽ cứu mụ. Mu đang chờ công tử Tiểu Phụng hỏi - Mụ chờ tại hạ ở đâu?Thương Quan Phi Yến đáp - Công tử muốn biết ư?Lục Tiểu Phụng đáp - Muốn biết Quan Phi Yến hỏi - Công tử tưởng tiểu muội đưa công tử đi chăng?Lục Tiểu Phụng đáp - Tại hạ không tin như Quan Phi Yến cười nói - Công tử lầm rồi. Nếu tiểu muội không chịu đưa công tử đi thì còn cho công tử hay làm chi?Lục Tiểu Phụng đáp - Ít ra là hiện giờ cô nương chưa đưa tại hạ đi Quan Phi Yến mỉm cười nói - Công tử quả là người thông Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói - Đáng tiếc những bạn của tại hạ không lười thối thây thì cũng ngu Quan Phi Yến nói - Dù sao họ cũng là bạn của công tử, dĩ nhiên công tử phải đi cứu Tiểu Phụng đáp - Tại hạ còn suy nghĩ xem sao Quan Phi Yến hỏi - Suy nghĩ chuyện gì?Lục Tiểu Phụng đáp - Tại hạ muốn biết trước cô nương yêu cầu điều chi mới chịu dẫn tại hạ Quan Phi Yến đáp - Điều mà tiểu muội yêu cầu công tử làm chi là một việc rất Tiểu Phụng hỏi - Việc gì?Thương Quan Phi Yến đáp - Tiểu muội chỉ cầu công tử đi giết một người giùm tiểu muội. Đối với công tử vụ này há chẳng là chuyện dễ dàng ư?Lục Tiểu Phụng hỏi - Cái đó còn phải coi người mình định hạ sát là ai?
- Cô thân là nội tông đệ tử của Thiên Tú, nên nhớ kỹ môn quy của Thiên Tú các cô!Liễu Nguyên lạnh lùng nói - Cô có biết hay không, một khi chuyện cô mang thai truyền ra ngoài, chẳng những cô chết không có chỗ chôn, ngay cả Liễu gia của ta cũng sẽ bị Thiên Tú diệt môn!Tần Tiểu Uyển khóc nức nở nói- Đường Phong nói hắn sẽ không tiết lộ chuyện Hắn nói vậy cô cũng tin?Liễu Nguyên hung tợn nói- Cô đâm hắn một kiếm, suýt chút nữa lấy mạng của hắn, hắn không giậu đổ bìm leo thì thôi, sao còn có thể giúp cô giữ bí mật?- Vậy bây giờ phải làm sao đây?Tần Tiểu Uyển bị tình lang mạnh mẽ lên án một phen, đã có chút hoang mang lo Nguyên vẻ mặt lạnh lùng, hai tay siết lấy bả vai Tần Tiểu Uyển, nhẹ giọng nói- Chỉ có một cách! Giết người diệt khẩu! Bây giờ muội trở về Thiên Tú giết hắn là được!Tần Tiểu Uyển cả kinh, trong đầu không tự chủ được nhớ lại một màn khủng bố hiện ra trong mắt Đường máu không bờ, khô lâu cuồn cuộn, thây chất thành núi, máu chảy thành sông!- Không, không được đâu!Tần Tiểu Uyển vội xua tay - Muội đã có lỗi với hắn một lần, hắn lại tha thứ cho muội. Lần này nói thế nào muội cũng không thể đi theo vết xe đổ mà gây thêm lỗi lầm Phong đứng một bên nghe thấy liền cười lanh, theo như trí nhớ của mình, Đường Phong lúc trước cùng Liễu Nguyên căn bản chưa từng gặp nhau, tại sao hắn ba lần bảy lượt muốn dồn mình vào chỗ chêt? Lại còn mượn tay một nữ Sự tình vẫn còn cách cứu vãn, chỉ cần muội trở về van cầu sư phụ, xin người đồng ý gả muội vào Liễu gia không phải là được rồi sao?Tần Tiểu Uyển vội vàng Môn quy, cô có biết thế nào gọi là môn quy không?Liễu Nguyên cười lạnh một tiếng- Tiểu Uyển, Thiên Tú thảm biến mười mấy năm trước cô cũng nghe qua rồi Có nghe qua một Tiểu Uyển gật gật đầu, cả Thiên Tú cao tầng và nhị đại để tử đều hết sức kiêng kị chuyện này, cho nên những đệ tử của Thiên Tú cũng chỉ biết là từng xảy ra một sự kiện như thế, chứ cũng chưa nghe người nào khác giải thích cặn kẽ Thiên Tú thảm biến năm đó cũng từ một đôi tình lữ tạo thành. Mà thân phận của nữ nhân kia cũng là nội tông trung tâm đệ tử của Thiên Tú! Kết quả thì sao? Bởi vì phạm phải môn quy, đôi nam nữ kia liền táng thân trong Thiên Tú tông!Liễu Nguyên lạnh lung - Hậu quả còn rành rành như vậy, ta dám đảm bảo, chỉ cần cô đem việc mình có thai nói cho sư phụ cô biết, Liễu gia chúng ta qua ngày mai liền biến mất khỏi thế gian Sẽ không Tiểu Uyển liên tục lắc đầu - Sư phụ thương muội nhất, muội sẽ không nói cho sư phụ biết chuyện có thai, chỉ cần muội van cầu người, người nhất định sẽ đáp Cô thật sự muốn đi cầu xin bà ta?Thanh âm của Liễu Nguyên lại biến đổi, không lạnh lùng như lúc nãy nữa mà tăng thêm một phần âm Không thử thì sao biết được?Tần Tiểu Uyển thật sự không nhìn ra biến hóa trên mặt tình lang của mình - Dù sư phụ không đồng ý cũng không sao, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau cao chạy xa bay! Thiên hạ này to lớn như thế, lẽ nào không có chỗ cho chúng ta ẩn thân?- Cũng tốt, đã vậy thì muội đi thử xem!Liễu Nguyên ôm nàng vào long- Dù được hay không cũng phải nhanh chóng báo tin cho huynh được sự đồng tình của Liễu Nguyên, Tần Tiểu Uyển liền như mở cờ trong bụng, nhào vào vòng tay của Liễu mặt Liễu Nguyên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Tần Tiểu Uyển, nỉ non như đang nói lời mê sảng- Tiểu Uyển, đừng trách huynh, muội nguyện ý cùng huynh cao chạy xa bay, nhưng mấy trăm người của Liễu gia ta cũng không thể cao chạy xa bay. Muội vẫn còn nhỏ, khi nào trưởng thành sẽ biết lòng người hiểm ác ra sao. Ngoan ngoãn ngủ một giấc, mọi phiền não đều sẽ không Tiểu Uyển cả người mềm nhũn dựa vào trước ngực Liễu Nguyên, sau đó mềm nhũn ngã xuống Nguyên rút bội kiếm ra, nhanh chóng đâm nàng hai kiếm, một kiếm đâm vào ngực của Tần Tiểu Uyển, một kiếm đâm vào bụng, chớp mắt máu tươi đã lênh láng trên mặt đất, cả quá trình không quá ba giây, hơn nữa Tần Tiểu Uyển có vẻ như đã bị Liễu Nguyên dùng cách gì đó khống chế, từ đầu chí cuối đều không phản kiếm, hạ thủ không hề lưu tình, tựa như thứ hắn vừa đâm chỉ là một con rối xong mọi việc, Liễu Nguyên cúi người xuống cẩn thận lục xét trên người Tần Tiểu Uyển. Qua lại mấy tháng nay, Liễu Nguyên từng đưa cho Tần Tiểu Uyển vài thứ, hắn nhất định phải thu hồi lại, nếu không một khi thi thể của Tần Tiểu Uyển bị người khác phát hiện, thì có khả năng sẽ lộ ra bao lâu, những thứ đó trên người Tần Tiểu Uyển đều bị hắn tìm được. Lúc Liễu Nguyên vừa nhìn thấy ống đồng kia, trong lòng không khỏi hơi động. Tò mò mở ra xem, chỉ thấy bên trên viết “Giờ tuất canh ba đêm nay, gặp nhau tại chỗ cũ!”Liễu Nguyên nháy mắt tóc gáy dựng ngược, da đầu cũng rê rần, vội lấy ống đồng trong ngực mình ra so sánh một ý tứ và lối viết ngoáy cũng giống nhau như nay hắn còn tưởng là Tần Tiểu Uyển đã hẹn mình ra gặp mặt nên mới tới đây. Nhưng hiện tại, ngay lúc hai ống đồng này xuất hiện trước mặt hắn, Linh Nhi lập tức hiểu được, Tần Tiểu Uyển cũng là bị người khác dùng cách này để dụ tới ai? Trán Liễu Nguyên không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, và với mục đích gì?Bên cạnh truyền đến một chút động tĩnh, Liễu Nguyên vội đứng dậy, hoành kiếm ngang ngực, hừ lạnh quát- Ai đang ở đó?Không có ai trả lời, chỉ có một thân ảnh thoạt nhìn thon dài chậm rãi tiến gần tới bên này, loại áp lực vô thanh vô tức này lại khiến Liễu Nguyên càng thêm nôn nóng, đã có chút kiêng dè thân thủ của đối phương nên không dám tấn công trăng trút xuống, xuyên qua tán lá chiếu lên mặt người nọ, Liễu Nguyên trong lòng máy động, lập tức vui mừng quá đỗi- Sao lại là ngươi?Người này Liễu Nguyên đã gặp qua, chính là nam nhân đã đưa tin cho hắn lúc sáng. Giờ phút này hắn đang âm trầm tiến từng bước về phía này. Điều khiến Liễu Nguyên cao hứng chính là, người này cước bộ phù phiếm, vừa nhìn liền biết thực lực không cao, tuy rằng mình không có Cương Tâm nhưng tốt xấu gì cũng là Luyện Cương thất phẩm, muốn giết hắn còn không đơn giản?Nghĩ đến đây, Liễu Nguyên cũng không còn khẩn trương như vừa rồi nữa, chính là cười lạnh nhìn Đường Phong đang chậm rãi tới tình của Đường Phong hiện tại có thể nói là rất không tốt. Vốn hắn dụ Tần Tiểu Uyển và Liễu Nguyên tới đây, chính là muốn thông qua lúc họ tán gẫu mà tìm hiểu chân tướng sự việc, nhưng điều khiến Đường Phong không ngờ được chính là, tên Liễu Nguyên này lại ra tay tàn độc như vậy, đối mặt với nữ nhân một mực yêu thương mình như vậy cũng có thể hạ thủ kiếm trước ngực cũng đủ để trí mạng, Liễu Nguyên cư nhiên lại đâm thêm một kiếm vào bụng Tần Tiểu Uyển!Chỉ vì Tần Tiểu Uyển nói cho hắn biết, trong bụng nàng đã có cốt nhục của hắn!Liễu Nguyên ra tay quá nhanh, độc ác, trực tiếp, Đường Phong còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đâm hai kiếm trên người Tần Tiểu Uyển, một tiểu cô nương như hoa như ngọc cứ thế hương tiêu ngọc tẫn, thậm chí ngay cả mình chết như thế nào cũng không hay biết.
đa tình tự cổ không dư hận